04

Tôi khóc lóc đến kêu cha gọi mẹ gọi điện cho bạn thân tôi.

Sau khi điện thoại được kết nối, tôi khóc sướt mướt nói với bạn thân rằng mình có quỷ đi theo.

Không ngờ bạn thôi không những không an ủi tôi, mà lại lạnh lùng cười.

“Tớ nói nè Tô An An, đừng ở trước mặt tớ phát cẩu lương vậy được không? Có bạn trai rồi à? Ai nói ai thoát độc thân trước thì người đó là con chó hả? Nào là chị em tốt sẽ độc thân cả đời hả? Bà đây còn nghe rõ ràng người đàn ông bên cạnh còn đang cúi đầu cười đấy, còn rất dễ nghe nữa chứ!”

“Tớ nói nè Tô An An, chúng ta có còn là bạn thân nữa không vậy hả, định khi nào cho tớ gặp mặt bạn trai cậu đây?”

Bạn thân ở đâu bên kia vẫn liên tục lải nhải, còn tôi lại chỉ thấy quanh mình càng lúc càng lạnh.

Tôi nghi ngờ, tôi đã bị Cố Liên đuổi kịp rồi.

Hắn ta bây giờ, đang đứng ngay cạnh tôi.

“Lão Hứa à, tớ nói với cậu là sự thật mà! Tớ không có bạn trai, tớ gặp quỷ rồi!” Tôi nức nở nói.

Người bạn cũ quen biết mười năm và là bạn thân lập tức nhận ra tôi không nói đùa.

Cô im lặng vài giây, rồi gian nan nói: “An An à, tớ nói cái này cậu đừng sợ nhá, tớ nghe thấy trong điện thoại cậu có hai tiếng hít thở, đang ở rất gần cậu đấy.”

Tôi sợ tới mức suýt đánh rơi điện thoại xuống đất, ba chân bốn cẳng chạy về nhà với tốc độ 100m/s.

Căn trọ phòng ngăn vách tôi thuê ở tầng năm, không có thang máy.

Bóng đèn nơi cầu thang phát ra âm thanh chập điện.

Tôi càng chạy lên cao, liền thấy trên người càng trì xuống.

Bình thường tôi chạy một hơi lên tầng năm không hề tốn sức.

Nhưng hôm nay tôi chỉ chạy đến tầng ba đã mệt vô cùng, thở dốc.

Trăng đêm nay sáng đến lạ.

Nương theo ánh trăng, từ trong khóe mắt, tôi thoáng thấy có một vũng nước nhỏ trên cầu thang.

Hình ảnh phản chiếu trong vũng nước chỉ thấy phần thân trên của tôi.

Tôi nhìn thấy trên hai bả vai tôi có một đôi cánh tay cực kỳ trắng bệch.

Trên bàn tay đó còn đeo một chiếc vòng màu đỏ.

Cơ thể tôi run rẩy như cái sàng.

Khó trách tại sao tôi cứ thấy người mình ngày càng trì xuống.

Thì ra anh ta vẫn luôn nằm trên lưng tôi.

Lúc này, tôi nhận được một cuộc gọi.

Tôi run rẩy nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người đàn ông xa lạ.

“Cô là Tô An An? Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với cô, tôi nói cô này, cô có chuyện gì vậy hả? Xin hãy nhanh chóng trả thi thể lại, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Cái gì, ý ông là sao?” Tôi sợ hãi hỏi.

“Tôi là lãnh đạo nhà tang lễ, tôi nghe nhân viên báo lại lúc ấy cô đã cõng thi thể chạy đi, mặc kệ bọn họ kêu gào như nào cũng không ngăn được, tôi nói cho cô biết, camera giám sát đã ghi lại được rồi, trộm thi thể cũng là phạm pháp, niệm tình cô là một cô gái, nếu cô đem trả lại thi thể thì chúng tôi sẽ không so đo nữa.”

“Tôi không có trộm thi thể mà.”

Tôi sợ đến gần như bật khóc.

“Haha, cô không trộm hả? Vậy được, để tôi cho cô xem video!”

Rất nhanh, tôi liền nhận được đoạn video qua tin nhắn.

Chỉ thấy cả người tôi cứng ngắc lao về phía trước, còn thực sự cõng Cố Liên trên lưng rồi chạy ra ngoài.

Thảo nào lúc ấy hai nhân viên kia lại dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn tôi như vậy.

Còn có tài xế taxi và cậu bé kia nữa, bọn họ đều thấy Cố Liên ở bên cạnh tôi.

Chỉ duy nhất một mình tôi không nhận ra mà thôi.

Lúc này bởi vì sợ hãi quá độ, nước mắt tôi không ngừng rơi lã chã xuống.

“Cố Liên, tôi với anh không thù không oán, anh thấy đó chúng ta hôm qua còn trò chuyện vui vẻ như vậy, vì sao anh cứ phải đi theo tôi chứ? Xin anh buông tha cho tôi đi mà.”

“Tôi nhất định sẽ đốt vàng mã cho anh, nếu anh muốn phụ nữ, tôi sẽ chọn cho anh một người phụ nữ bằng giấy xinh đẹp rồi đốt cho anh mà hu hu hu…”

“Tôi mới chỉ 24 tuổi thôi, anh đẹp trai như vậy, đến nơi đó mọi người ai cũng đều sẽ ôm anh thôi, đừng đi theo tôi nữa mà.”

Tôi nói trong nước mắt nước mũi.

05

Tôi vẫn chưa ngắt điện thoại, nghe thấy người đàn ông trong điện thoại liên tục thúc ép tôi đem trả thi thể về.

Lúc này, tôi nghe thấy bên tai vang một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Ngay sau đó, tôi thấy cánh tay treo trên người tôi cũng đã biến mất.

Cảm giác âm u lạnh lẽo cũng đã biến mất, trên người cũng nhẹ đi rất nhiều.

Hình như Cố Liên đã đi rồi.

Tôi liền vội chắp tay trước ngực, liên tục vái lạy trong không khí.

“Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ thực hiện những gì tôi đã hứa với anh!”

Mà lúc này, giọng nói người đàn ông trong điện thoại giống như gặp quỷ: “Quái lạ, thi thể lại tự xuất hiện rồi! Rõ ràng nửa giờ trước mình còn không thấy... Gặp quỷ rồi, chết tiệt!”

Ngay sau đó, điện thoại liền tắt.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Cố Liên buông tha cho tôi rồi.

Tôi lập tức xoay người chạy xuống tầng, nghĩ rằng nếu đã hứa sẽ đốt vàng mã và người giấy cho người ta rồi thì phải nói lời giữ lấy lời.

Cũng may cửa hàng bán đồ mai táng cách khu tôi ở không xa, nên tôi mua cũng rất nhanh.

Bởi vì tiểu khu tôi sống là nhà ở tái định cư, thường sẽ có người làm việc ma chay, nên việc hóa vàng mã cũng sẽ không bị ngăn lại.

Hóa vàng mã dù sao cũng cần một cái chậu, tôi nhìn xung quanh một vòng, các bác gái trong tiểu khu vốn đã sớm thu gom sạch sẽ hết cả rồi, ngay cả bát ăn cho chó cho mèo cũng không tha.

Tôi liền nảy ra một ý tưởng, sau đó chạy lên tầng lấy chậu ngâm chân của tôi.

Không biết có phải vì tôi áo giác hay không, nhưng lúc hóa vàng mã tôi cảm giác không khí xung quanh giống như càng lúc càng lạnh lẽo âm u hơn.

Vốn tưởng rằng sau khi tiễn Cố Liên đi, tôi đã có thể ngủ ngon giấc.

Nhưng vào đêm đó, tôi vẫn ngủ không ngon.

Trong giấc mơ tôi mặc một bộ đồ cổ trang, còn có người gọi tôi là tiểu thư.

Khi tôi tỉnh dậy, toàn thân tôi lại ướt đẫm.

Tôi xem đồng hồ, đã bảy giờ sáng rồi.

Tôi thấy một cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Là mẹ tôi gọi.

Tôi nhân lúc xỏ giày đi làm, liền gọi lại cho bà ấy.

“Mẹ à, mẹ gọi con có chuyện gì không? Con đang vội đi làm ạ.”

“An An à, chuỗi ngọc châu trên tay con có phải đứt rồi không?” Giọng điệu mẹ tôi nghiêm túc lạ thường.

Tôi sửng sốt: “Đứt rồi ạ, sao mẹ biết được vậy ạ?”

“Chuỗi ngọc châu trên tay con là do bà nội cầu cho con, nó có thể thay con gánh họa, mỗi một viên sẽ gánh cho con một lần tai họa, mấy ngày nay mẹ cứ không yên tâm, mẹ hỏi con, ngọc châu đứt bao nhiêu viên rồi hả?”

“Đứt hết rồi ạ.” Tôi vô thức trả lời.

“Hai ngày nay con có gặp phải thứ gì bẩn thỉu không?” Mẹ tôi vội hỏi.

Tôi do dự một lát, liền thuật lại toàn bộ chuyện Cố Liên cho mẹ nghe.

Mẹ tôi nghe xong, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liên tục than ngắn thở dài.

“Sao con ngu vậy hả, đây là duyên âm đấy.”

“Chỉ sợ chàng trai kia đang muốn mạng của con thôi, muốn con xuống dưới đó với anh ta.”

“Chỉ cần con đồng ý gặp anh ta, anh ta đã cho rằng con cũng thích anh ta rồi, sẽ không ngừng quấy rầy con.”

Tôi nghe những lời mẹ nói khiến tôi rùng mình.

Tôi run rẩy nói: “Mẹ ơi, đêm qua con đã hứa sẽ đốt vàng mã cho anh ta rồi, con còn mua cho anh ta một người phụ nữ bằng giấy xinh đẹp nữa.”

Mẹ tôi cười lạnh một tiếng: “Con còn giảng đạo lý với quỷ nữa, con cũng nhiều tài năng kỳ quái thật.”

“Con nên làm gì bây giờ ạ?” Tôi khóc không ra nước mắt nói.

Trong lòng hận chết bản thân mình lúc đó quá dại trai.

“Bà nội con trước khi mất đã tính toán rằng năm con 24 tuổi sẽ gặp phải họa chí mạng, nếu qua được lần này thì con sẽ sống thật lâu về sau, còn nếu không thì…”

“Tô An An, lời mẹ nói sau đây con phải nhớ thật kỹ, một câu cũng không được quên.”

“Bây giờ con lập tức lấy một ít bột mì rồi rải ra khắp phòng, sau đó mua thêm một ít gạo nếp.”

Tôi gật đầu, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất có thể đặt hai thứ này lại với nhau.

Tội theo lời mẹ nói rồi rải bột mì khắp phòng.

Nhưng ngay sau đó, đã xảy ra một chuyện khiến tôi sởn tóc gáy.

Mặt đất cách giường tôi không xa từ từ xuất hiện đôi dấu chân.

Những đầu ngón chân thẳng tắp đang hướng về phía của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play