07
Cố Liên vẫn luôn theo bên cạnh tôi.
Tôi lúc này vừa sợ vừa giận.
Thầm nghĩ nếu đã không cho tôi đi taxi, vậy thì tôi sẽ đi tàu điện ngầm.
Tôi vội chạy tới ga tàu điện ngầm, đúng lúc lên được tàu điện ngầm vừa vào ga.
Ngay lúc tôi đang chen lấn trong đám đông và chuẩn bị đi vào, thì tôi chợt cảm thấy có ai đó kéo tôi thật mạnh.
Lúc tôi đang định quay lại mắng chửi, lại thấy cánh tay đang giữ tôi màu sắc trắng bệch khác thường.
Tôi liền đổ mồ lạnh.
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy Cố Liên đang đứng phía sau tôi.
Hắn ta nheo mắt nhìn tôi, con người ép vào khóe mắt rồi chậm rãi nở một nụ cười thật tươi.
Tôi hét lên, rồi hất tay Cố Liên ra.
Cửa tàu điện ngầm từ từ khép lại.
Mọi người xung quanh đều đang dùng ánh mắt như nhìn thấy kẻ điên để nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng nói xin lỗi.
Bình thường tôi luôn thấy tàu điện ngầm đông người quá mức, nhưng lúc này lại mang lại cho tôi cảm giác vô cùng an toàn.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng bên cạnh tôi vẫn còn một chiếc ghế trống nhưng lại không có ai ngồi cả.
Tôi thấy một nữ sinh trước mắt đang đeo cặp sách vô cùng nặng trên lưng, đến nỗi liên tục lắc lư đứng không yên, liền vội nói: “Em gái, sao em không ngồi xuống đi?”
Nữ sinh ấy nhìn tôi hoài nghi: “Ngồi đâu ạ?”
Tôi chi vào chỗ ngồi bên cạnh tôi: “Ngồi bên cạnh chị nè.”
“Chị à, chị đang nói đùa phải không ạ? Bạn trai chị đang ngồi cạnh chị mà, chẳng lẽ em ngồi trên đùi bạn trai chị sao ạ?”
Nữ sinh ấy thấp giọng lẩm bẩm, mặt còn hơi đỏ.
Nhưng tôi lại chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng cả lên.
Thảo nào lại không có ai ngồi bên cạnh tôi.
Thì ra là vì chỗ này vốn đã có người ngồi rồi.
08
Tôi cứng ngắc cúi đầu xuống, nhưng từ khóe mắt, tôi nhìn thấy một đôi chân xanh lạnh với màu sắc rất không bình thường đang bám chặt lấy chân tôi.
Ngay sau đó, tôi liền thấy đôi chân ấy di chuyển, từ từ quay về phía tôi.
Tôi gần như đứng dậy trong mồ hôi lạnh.
Nữ sinh kia ngạc nhiên liếc nhìn tôi: “Chị ơi, chị không định ngồi chỗ này nữa ạ?”
“Không ngồi nữa.” Tôi nở nụ cười khó coi.
Nữ sinh gật đầu, nghĩ rằng tôi đang cố ý nhường chỗ ngồi cho cô bé nên đã nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.
“Cảm ơn chị.”
Tôi run sợ nhìn vào cửa số xe.
Nhưng lúc này, Cố Liên đã biết mất.
Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền vội hỏi cô nữ sinh: “Em gái à, bạn trai của chị giờ đang ở đâu vậy?”
Nữ sinh nhìn tôi nghi hoặc, giống như không hiểu vì sao tôi lại nói như vậy.
“Chị ơi, bây giờ anh ấy đang đứng ôm chị từ phía sau mà, tình cảm hai người thật tốt nha, hy vọng sau này em cũng có thể kiếm được một người bạn trai siêu cấp đẹp trai giống như anh trai này đó.”
Đẹp cái rắm!
Tôi sợ đến mức sắp khóc.
Cúi nhìn xuống, một đôi tay đang ôm chặt lấy eo tôi.
Cũng may cuối cùng tàu điện ngầm cũng đã tới ga, tôi liền chạy trối chết ra ngoài.
Tiệm mai táng ở ngay bên kia đường đối diện.
Nhưng lúc qua đường, khi tôi đã đi được một nửa lại đột nhiên không thể cử động.
Tôi nhìn xuống và gần như hét lên.
Một cái tay trắng bệch đang giữ lấy giày tôi.
Nhìn thấy chỉ còn vài giây đèn xanh nữa, tôi liền liều mạng thoát ra, nhưng vô ích.
Ngay sau đó, một chiếc xe taxi đang lao về phía tôi với tốc độ rất nhanh.
Ầm, tôi nghe thấy một tiếng nổ.
Một cô gái bị cuốn vào bánh xe, máu đỏ tươi chảy đầy đất.
Xung quanh vang lên những tiếng kêu sợ hãi.
Tim tôi đập mạnh.
Tôi dang rộng chân ra, rồi chạy về phía trước.
Sau khi đi vào tiệm mai táng, tôi thở dốc rồi lấy bức vẽ hình Cố Liên ra.
“Chủ quán, tôi muốn đặt làm một người giấy giống như anh ta.”
Chủ quán chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi mất kiên nhẫn xua tay.
“Được rồi, cô gái này đừng làm loạn nữa, tháng này tôi đã gặp vài người mang theo ảnh bạn trai cũ tới đây rồi, loại chuyện thất đức này tôi không làm đâu.”
Thấy chủ quán liên tục cằn nhắn, tôi liền vỗ mạnh xuống bàn.
“Chủ quán à, người này đã chết rồi!”
Chủ quán bị tôi làm giật mình, liền cầm lấy bức tranh rồi vỗ đùi nói: “Aida, tôi từng gặp người này rồi!”
Thì ra lúc Cố Liên gặp tai nạn, cũng đúng lúc đi qua con đường này.
Chủ quán nói Cố Liên chết rất kỳ quái.
Lúc đó là khoảng 11 giờ đêm.
Ông ta đang ngồi bên lề đường hút thuốc, liền nhìn thấy Cố Liền từ đằng xa.
Chủ quán lộ ra vẻ sợ hãi: “Tư thế đi đường của chàng trai này rất lạ, giờ tôi nhớ lại còn cảm thấy sợ.”
Chủ quán nói với tôi rằng Cố Liên đi nhưng hai chân lại không chạm đất.
Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang nâng Cố Liên rồi đi vậy.
“Lúc ấy tôi bị dọa sợ, chàng trai ấy cứ đi thẳng về phía đường cái, tôi thấy một chiếc xe tải đang lao tới nên đã hét toáng lên, nhưng cậu ta không hề phản ứng lại. Cuối cùng bị cuốn vào, vô cùng thê thảm.”
Chủ quán thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy chàng trai này hình như đã dính phải thứ đồ bẩn gì rồi, nên mới bị hại chết.”
Dù tôi cũng rất đồng cảm với những Cố Liên phải trải qua, nhưng tôi với anh ta không thù không oán, tôi cũng không phải là người gây ra cái chết cho anh ta, vậy tại sao cứ quấn lấy tôi mãi vậy?