Thẩm Tuyển Linh vừa dứt lời, Lê Tâm Ngữ lập tức mở to mắt kinh ngạc nhìn: “Trời ơi! Thật không đó???”

Cũng may cô nàng còn nhớ bên cạnh có trẻ con nên không thốt ra mấy từ shock óc hơn.

Bạch Nhuỵ Ngâm vội kéo cô nàng ra một góc: “… Là thật, nhưng chuyện không phải như cậu nghĩ đâu…”

Khi đã đi xa khỏi lũ trẻ, Lê Tâm Ngữ không thể kiềm chế được nữa: “Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!”

“….” Thái dương của Bạch Nhụy Ngâm giật giật: “Cậu đừng kích động như vậy, nghe mình nói đã! Đúng là mình đã làm thế nhưng chỉ vì tay anh ấy bất tiện, nên mình tốt bụng giúp một chút thôi.”

Lê Tâm Ngữ nhìn cô bằng ánh mắt như thể thấy quỷ, bực mình nói: “Cậu nghĩ mình là trẻ con dễ bị lừa sao? Anh ta có phải bị gãy cả hai tay đâu, ăn quýt có gì mà khó khăn đến mức phải để cô Bella nhà chúng ta tự tay đút chứ?”

“…..”

Hình như cũng có lý.

Bị nói như vậy khiến Bạch Nhuỵ Ngâm không khỏi nhớ lại tình huống khi đó. Cô không nghĩ nhiều, chỉ là tự nhiên đưa tay giúp, nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại thì… cảnh đó hình như có hơi mờ ám thật.

Nhưng cô vẫn kiên quyết không thừa nhận: “Tóm lại là vậy, cậu đừng suy diễn lung tung.”

Đúng lúc đó, Ôn Tử Thiến ở bên kia lại đang ríu rít gọi “cô Tâm Ngữ” khiến Lê Tâm Ngữ hoàn hồn, cô nàng đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng đi qua hỏi xem có chuyện gì.

Bạch Nhuỵ Ngâm thở phào nhẹ nhõm, đi theo cô nàng cùng dẫn nhóm trẻ về nhà.

Phải nói rằng cảm giác thật sự rất mới lạ.

Trước đây Bạch Nhuỵ Ngâm cũng làm việc ở trung tâm đào tạo thiếu nhi, nhưng chỉ là phụ huynh chủ động đưa đón con cái sau giờ học hoặc trong kỳ nghỉ. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp trải nghiệm việc đón trẻ tan học.

Những đứa trẻ khác lần đầu tiên gặp Bạch Nhuỵ Ngâm thì có chút e dè, không dám nói chuyện hay nhìn thẳng vào cô, chỉ dính lấy Lê Tâm Ngữ rồi lén lút quan sát cô.

Còn Thẩm Tuyển Linh đã gặp Bạch Nhụy Ngâm từ hôm qua nên không hề sợ hãi, ngược lại còn nhiệt tình giới thiệu cô cho các bạn.

“Hôm qua cô Bella đến nhà mình đó!” Thẩm Tuyển Linh ngẩng đầu lên, chẳng biết đang tự hào về điều gì: “Cô ấy còn đút cho cậu mình ăn….”

“Khụ! Khụ khụ!” Bạch Nhuỵ Ngâm vội vàng cắt ngang, học theo cách xưng hô của Lê Tâm Ngữ, “Linh Linh.”

Thẩm Tuyển Linh lập tức bị thu hút sự chú ý, “Cô Bella, cô gọi em có việc gì không ạ?”

Bạch Nhuỵ Ngâm chợt lúng túng, bèn tìm bừa một chủ đề: “Ừm, em học lớp mấy rồi nhỉ?”

Thẩm Tuyển Linh phồng má: “Hôm qua em đã nói với cô rồi mà, em học lớp bốn ở trường Tiểu học số 8 thành phố Vọng Xuyên.”

Bạch Nhuỵ Ngâm cũng nhớ ra, nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô bé, Lê Tâm Ngữ vội vàng xoa dịu: “Cô Bella không chăm chú nghe, cô Bella hư quá, lát nữa về nhà sẽ phạt cô Bella làm món ăn vặt cho Linh Linh nhé.”

“Hay quá!” Thẩm Tuyển Linh cười tít mắt, đưa ra yêu cầu với Bạch Nhuỵ Ngâm, “Cô Bella ơi, hôm nay em muốn ăn quýt, được không ạ?”

Bạch Nhuỵ Ngâm: “…”

Đừng để cô nghe thấy từ “quýt” nữa được không!

Ba giờ này trôi qua cực kỳ phong phú.

Nửa tiếng đầu dành để ăn nhẹ và uống sữa, sau đó các em bắt đầu làm bài tập. Ôn Tử Thiến là cô bé nhỏ nhất trong nhóm, mới học lớp hai. Học sinh tiểu học ở các lớp dưới thường không có bài tập về nhà nên Lê Tâm Ngữ nhờ Bạch Nhuỵ Ngâm ngồi cùng cô bé đọc sách tranh.

Ôn Tử Thiến không ngồi yên được, như thể chiếc ghế đang nóng khiến cô bé liên tục ngọ nguậy.

Bạch Nhuỵ Ngâm rất kiên nhẫn, trước đây cô đã làm việc tại một trung tâm đào tạo tiếng Anh cho trẻ em, nơi mà thậm chí cả những đứa trẻ ba tuổi cũng được nhận vào học. Chỉ sau vài lời dỗ dành, cô đã khiến Ôn Tử Thiến ngoan ngoãn đọc hết một cuốn sách tranh.

Tám giờ tối, phụ huynh lần lượt đến đón con về nhà.

Ôn Tử Thiến và một cậu bé tên Lâm Tử Hiến được bảo mẫu đến đón, còn lại vài đứa trẻ khác, ngoại trừ Thẩm Tuyển Linh thì đều được bố mẹ đến đón.

Thẩm Quang Khải đến rất đúng giờ, vừa đúng tám giờ là anh đã có mặt tại cửa nhà Lê Tâm Ngữ.

Có thể thấy Thẩm Tuyển Linh rất thích người cậu này, vừa thấy anh đến, cô bé liền chạy tới ôm lấy anh: “Cậu ơi!”

Thẩm Quang Khải để cô bé thoải mái cọ vào lòng mình, nhưng khi ánh mắt anh chạm phải bóng dáng thon thả trong phòng, anh khẽ ngẩn ra.

“Hello.” Lê Tâm Ngữ chào Thẩm Quang Khải, “Hóa ra Linh Linh là cháu ngoại của Khải thiếu gia hả?”

Vài giây sau, Thẩm Quang Khải mới thu lại ánh mắt, hơi gật đầu cứng ngắc với Lê Tâm Ngữ: “Trùng hợp thật.”

Thẩm Tuyển Linh kéo tay anh, hứng khởi nói: “Cậu ơi cậu ơi, hôm nay con lại được ăn loại quýt siêu ngọt đó! Là cô Bella bóc cho con đấy.”

Thẩm Quang Khải hơi cúi xuống, xoa đầu cô bé: “Con có cảm ơn cô Bella chưa?”

“Có ạ!”

Nghe giọng nói trầm thấp của anh đọc rõ từng từ “cô Bella”, Bạch Nhuỵ Ngâm mất tự nhiên chớp nhẹ hàng mi dài.

May mà hai người họ nhanh chóng rời đi, trước khi đi Thẩm Tuyển Linh còn vẫy tay chào tạm biệt: “Cô Bella, bái bai!”

“Bye bye.” Bạch Nhuỵ Ngâm mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, “Mai gặp lại.”

Thẩm Quang Khải: “Mai gặp lại.”

Chờ hai người rời đi, Bạch Nhuỵ Ngâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Lê Tâm Ngữ dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cô, nháy mắt tinh nghịch: “Này, không khí giữa hai người có gì đó không bình thường nhỉ?”

“Có sao?” Bạch Nhuỵ Ngâm điềm nhiên đáp lại, “Mình thấy mắt cậu mới có vấn đề đấy.”

Lê Tâm Ngữ: “Đừng chối vội thế, mình vừa để ý rồi, mắt Thẩm Quang Khải cứ dính chặt vào cậu đấy.”

Bạch Nhuỵ Ngâm: “Làm gì có? Anh ấy chỉ nhìn mình có một lần thôi.”

“Còn nói là không quan tâm đến anh ấy!” Lê Tâm Ngữ bắt lỗi ngay, “Không phải cậu cũng đang để ý người ta sao?”

“…”

Bạch Nhuỵ Ngâm á khẩu không nói nên lời.

Lê Tâm Ngữ định tiếp tục tấn công, nhưng đột nhiên cảm thấy có ai đó khẽ kéo áo mình.

Cô nàng cúi xuống, thấy một cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Cô Tâm Ngữ ơi, chữ này đọc thế nào ạ?”

Lúc này Bạch Nhuỵ Ngâm mới chú ý thấy trong nhà vẫn còn một đứa trẻ chưa được đón.

Sau khi giải đáp thắc mắc cho cậu bé, Lê Tâm Ngữ giải thích với Bạch Nhuỵ Ngâm: “Ba mẹ của Quý Việt Bân đều làm ca đêm, khoảng tám giờ rưỡi mới tan làm để đến đón em ấy.”

Bạch Nhuỵ Ngâm hiểu ra, gật đầu.

Cậu bé này hoàn toàn khác với Thẩm Tuyển Linh và Ôn Tử Thiến, rụt rè và nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.

Tầm tám giờ bốn mươi, mẹ của Quý Việt Bân cuối cùng cũng đến, mệt mỏi dắt con về nhà.

Khi cậu bé đi rồi, Bạch Nhuỵ Ngâm và Lê Tâm Ngữ cũng chính thức tan ca.

“Ôi trời! Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.” Lê Tâm Ngữ vươn vai một cái, “Mình đói chết đi được, gọi đồ ăn ngoài nhé, cậu ăn cùng không?”

“Không cần đâu.” Bạch Nhuỵ Ngâm từ chối khéo, “Mình không hay ăn đêm.”

Cô có lối sống khá lành mạnh, trừ khi có tình huống đặc biệt còn không thì cô luôn ăn đủ ba bữa đúng giờ và hiếm khi đụng đến đồ ăn đêm.

Lê Tâm Ngữ không ép, tự gọi cho mình một bát bún ốc.

Bạch Nhuỵ Ngâm đi tắm, sau đó ngồi làm bài trong hai tiếng, đến khoảng mười giờ rưỡi thì chuẩn bị đi ngủ.

Khi cầm điện thoại lên để đặt báo thức, cô bất ngờ thấy tin nhắn từ Thẩm Quang Khải.

Thẩm Quang Khải: [Linh Linh rất thích em, trên đường về nhà còn liên tục nhắc về em.]

Bạch Nhuỵ Ngâm tò mò: [Cô bé nói gì về tôi thế?]

Thẩm Quang Khải: [Xinh đẹp, dịu dàng, thân thiện, hào phóng, đáng yêu, xinh đẹp, thông minh, dũng cảm.]

Bạch Nhuỵ Ngâm: “…”

Cô bé này chắc đã kể hết mọi từ vựng mình biết ra rồi nhỉ!

Cô trả lời một cách bình thản: [Cảm ơn, Linh Linh cũng rất đáng yêu.]

Bên kia màn hình hiển thị “Đối phương đang nhập”, nhưng chờ một lúc lâu, Bạch Nhuỵ Ngâm vẫn không thấy tin nhắn tiếp theo của Thẩm Quang Khải.

Cô dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện: [Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, ngủ ngon.]

Gửi xong cô không đợi Thẩm Quang Khải trả lời, tắt màn hình điện thoại, đặt úp xuống bàn cạnh giường, tắt đèn rồi nhắm mắt lại.

Có lẽ gần đây Thẩm Quang Khải xuất hiện quá thường xuyên.

Hiếm khi Bạch Nhuỵ Ngâm mơ về lần đầu tiên gặp Thẩm Quang Khải.

Cô và Thẩm Quang Khải quen nhau trong một tiết học tự chọn vào năm hai đại học.

Giáo viên yêu cầu làm bài tập nhóm, Bạch Nhuỵ Ngâm vừa nghĩ sẽ rủ vài người quen cùng chọn môn này, nhưng không ngờ giáo viên lại có ý tưởng độc đáo, không cho sinh viên tự chọn nhóm mà tự mình phân chia.

Thật không may, trong nhóm bảy người mà Bạch Nhuỵ Ngâm được phân vào, cô không quen ai cả.

Giáo viên rất tâm lý khi cho họ thời gian làm quen với nhau, nhưng mọi người chỉ im lặng nhìn nhau, không ai nói gì.

Thấy tình hình này chỉ đang lãng phí thời gian, Bạch Nhuỵ Ngâm mở lời trước: “Tôi là Bạch Nhuỵ Ngâm đến từ khoa Ngoại ngữ, chuyên ngành tiếng Anh.”

Cô vừa mở lời, những người khác cũng lần lượt tự giới thiệu.

Đến lượt nam sinh cuối cùng, anh thấp giọng nói: “Thẩm Quang Khải, khoa Ngoại ngữ, chuyên ngành Tiếng Anh thương mại.”

Hả?

Bạch Nhuỵ Ngâm không ngờ trong nhóm lại có người cùng khoa với mình, cô nhìn sang Thẩm Quang Khải, khuôn mặt anh tuấn của chàng trai khiến cô hơi ngẩn ngơ.

Cô nhớ lại một cách nghiêm túc: “Đợi đã, cậu vào từ lúc nào vậy? Cậu có đúng là người trong nhóm này không? Sao tôi cứ có cảm giác lúc nãy không thấy cậu nhỉ?”

“…” Thẩm Quang Khải thở dài. “Tôi đã ở đây từ đầu rồi.”

“Hả?”

Bạch Nhuỵ Ngâm hơi khó hiểu, lẽ ra cô phải nhớ mặt anh ngay từ lần đầu gặp, sao lại không có chút ấn tượng nào nhỉ?

Thực sự trong khoa Ngoại ngữ có người như thế này sao?

Sau khi thêm nhau vào nhóm chat, mọi người nhanh chóng quay lại trạng thái không quen biết, người thì nghịch điện thoại, người thì đọc tiểu thuyết.

Tuần sau đó trong tiết học tự chọn.

Để tiện cho việc trao đổi giữa các thành viên trong nhóm, đồng thời cũng dễ dàng hơn trong việc kiểm soát vắng mặt, giáo viên yêu cầu các nhóm ngồi cùng một hàng.

Lúc bước vào lớp, lần này Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn thấy Thẩm Quang Khải ngay lập tức, vì vị trí của anh ngay cạnh cô.

Nhưng cô hoàn toàn không nhớ được tên của anh, “Cậu là… là… Trần gì ấy nhỉ?”

“Thẩm.” Thẩm Quang Khải bình thản trả lời, “Thẩm Quang Khải.”

Sau này Bạch Nhuỵ Ngâm mới biết, thực ra không phải là vấn đề của cô.

Mà là vì Thẩm Quang Khải thật sự không có cảm giác tồn tại, người khác nhìn qua một lần là quên, thậm chí có khi còn không nhận ra sự tồn tại của anh ở bên cạnh.

Bạch Nhuỵ Ngâm ngồi xuống, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ người Thẩm Quang Khải.

Cô đến sớm, còn khoảng bảy phút nữa mới đến giờ học, nên quay sang bắt chuyện: “Mùi trên người cậu thơm quá, mới đi tiệm bánh về à?”

“…Không phải.” Thẩm Quang Khải nhẹ nhàng lắc đầu, “Bánh mousse dâu tây.”

“Hả?”

“Là một món tráng miệng.” Thẩm Quang Khải giải thích thêm, “Tôi vừa làm xong món này.”

“Cậu còn biết làm cả món tráng miệng à?” Bạch Nhuỵ Ngâm nhướng mày, không ngần ngại khen ngợi, “Giỏi thật đấy.”

Thẩm Quang Khải cúi đầu: “Không có gì, món này không khó lắm.”

Bạch Nhuỵ Ngâm hỏi tiếp: “Vậy có nghĩa là cậu còn biết làm những món khó hơn nữa?”

Thẩm Quang Khải im lặng một lúc rồi đáp: “…Ừ.”

Khi các bạn học khác lần lượt vào lớp, hai người ngừng nói chuyện.

Bạch Nhuỵ Ngâm vốn nghĩ rằng đây chỉ là cuộc trò chuyện bình thường, nhưng không ngờ vào buổi học tuần sau, Thẩm Quang Khải lại mang cho cô một món tráng miệng.

“Đây là gì vậy?”

Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn hộp bánh trong suốt mà Thẩm Quang Khải đưa đến nhưng chưa vội nhận.

“Bánh mousse dâu tây.” Thẩm Quang Khải cúi đầu, tránh ánh nhìn dò xét của cô, khẽ nói, “Tôi tự làm.”

“Vậy cậu mang đến để tôi thử phải không?” Bạch Nhuỵ Ngâm mỉm cười, thoải mái nhận lấy, “Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu nhé.”

Đây là một món tráng miệng kiểu Pháp khá lạ.

Bạch Nhuỵ Ngâm lần đầu tiên được thử, hương vị giống như mousse nhưng mịn màng và đậm đà hơn, kết cấu thì rất mềm mịn, cũng có chút giống pudding.

Thẩm Quang Khải nhìn cô ăn xong, căng thẳng hỏi: “Thế nào?”

“Ngon lắm!” Bạch Nhuỵ Ngâm không tiếc lời khen ngợi, mắt cười cong cong, “Tay nghề của cậu đỉnh thật!”

Từ lần đó, mỗi tuần đến tiết học này, Thẩm Quang Khải đều mang theo một ít món tráng miệng tự làm.

Tuần thứ năm.

Hôm đó Bạch Nhuỵ Ngâm đến lớp hơi muộn, chuông vừa reo thì cô mới được bạn dìu vào lớp.

Thẩm Quang Khải chuẩn bị đưa cho cô món bánh cuộn phô mai đào trắng, nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt của cô, anh ngẩn người, “Cậu… không khỏe à?”

“Đau bụng kinh.” Bạch Nhuỵ Ngâm ôm bụng, yếu ớt giải thích, “Không sao đâu, tôi vừa uống ibuprofen, chờ một lúc sẽ đỡ thôi.”

Kinh nguyệt của cô không đều, lúc nào đến cũng bất ngờ, thường đau đến mức không chịu nổi.

Thuốc giảm đau có tác dụng chậm khiến Bạch Nhuỵ Ngâm đau đến mức suýt rơi nước mắt.

Thẩm Quang Khải nhìn cô đau đớn mà không biết làm gì, “Hay là cậu xin nghỉ đi?”

Bạch Nhuỵ Ngâm từ chối: “Không cần đâu, một lúc nữa sẽ ổn thôi.”

Đến nửa buổi học, cô cảm thấy dễ chịu hơn chút nhưng vẫn còn khó chịu.

Thẩm Quang Khải đột nhiên hỏi: “Lát nữa cậu còn tiết học nào không?”

Bạch Nhuỵ Ngâm không hiểu tại sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời, “Có.”

“Ở đâu?”

“Phòng W302.” Sau khi trả lời, cô dừng lại một chút, “Cậu hỏi để làm gì? Cậu muốn giúp tôi học à? Tiếc là đây là tiết chuyên ngành, không thể nhờ người khác thay được.”

Các lớp chuyên ngành ở khoa Ngoại ngữ đều là lớp nhỏ, giáo viên đã quen mặt sinh viên từ lâu.

Thẩm Quang Khải mím môi: “Không phải.”

Anh không nói gì thêm, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng không hỏi tiếp. Cuối cùng cô cố gắng chịu đựng hết tiết học, rồi được bạn dìu đến lớp học tiếp theo.

Ở Đại học Hạ Thành, mỗi tiết học kéo dài một tiếng rưỡi, giữa tiết có năm phút nghỉ giải lao.

Bạch Nhuỵ Ngâm cố gắng chịu đựng nỗi đau suốt nửa buổi học. Đến giờ giải lao, khi cô đang định nhờ bạn cùng phòng lấy cho mình chút nước nóng thì đột nhiên có người gõ cửa sổ bên cạnh.

Bạch Nhuỵ Ngâm theo âm thanh quay đầu nhìn, người đứng bên ngoài chính là Thẩm Quang Khải.

Cô hơi ngạc nhiên một chút rồi đứng dậy mở cửa sổ, định nói gì đó thì Thẩm Quang Khải đã đưa cho cô một chiếc bình giữ nhiệt.

“Đây là…”

Thẩm Quang Khải đáp: “Trà gừng đường đỏ.”

Bạch Nhuỵ Ngâm ngạc nhiên “A” một tiếng, “Cậu tự nấu à?”

“Ừm.”

Bạch Nhuỵ Ngâm còn định nói thêm điều gì đó nhưng Thẩm Quang Khải đã quay người đi ngay lập tức, nhanh đến mức giống như đang cưỡi Phong Hỏa Luân* vậy.

(*”Phong hỏa luân” (风火轮) là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc, thường được dịch sang tiếng Việt là “bánh xe gió lửa” hoặc “bánh xe lửa”. Đây là một vật phẩm huyền thoại, thường xuất hiện trong các câu chuyện dân gian và thần thoại Trung Quốc. Trong truyền thuyết, Phong hỏa luân là vũ khí của nhân vật Na Tra (哪吒), một vị thần trẻ tuổi và anh hùng trong thần thoại Trung Quốc. Na Tra thường được mô tả là sử dụng Phong hỏa luân để di chuyển với tốc độ cực nhanh. Khi đeo Phong hỏa luân vào chân, Na Tra có thể bay lượn và di chuyển nhanh như gió, vượt qua mọi chướng ngại vật và kẻ thù.)

“…”

Cô thu hồi ánh nhìn, vặn nắp bình giữ nhiệt, mùi thơm nồng của gừng cay nồng lập tức xộc vào mũi.

Mấy người bạn học gần đó ngửi thấy mùi, tò mò quay sang hỏi: “Wow, trà gừng nấu với đường đỏ à? Ai mà tốt bụng đem cái này đến cho cậu giữa giờ thế?”

“Một người bạn.”

Bạch Nhuỵ Ngâm mỉm cười. Thẩm Quang Khải rất chu đáo, còn chuẩn bị sẵn cho cô một chiếc thìa. Cô cẩn thận múc một muỗng, thổi nhẹ để làm nguội bớt rồi đưa lên miệng.

Lúc này Bạch Nhuỵ Ngâm vẫn chưa nhận ra.

Tương lai của cô và Thẩm Quang Khải sẽ giống như bình trà gừng đường đỏ này.

Ngọt ngào nhưng cũng đầy cay nồng.

3209 words

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play