Đầu tháng Năm.
Năm nay thời tiết ở Hạ Thành khá khắc nghiệt, mới đầu tháng Năm mà nhiệt độ đã lên tới hơn ba mươi độ rồi.
Ba giờ mười phút chiều, máy chấm công ở cửa văn phòng phát ra một tiếng "tít", giọng nữ máy móc lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Đi trễ."
Mọi người khác ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Thấy là Bạch Nhuỵ Ngâm, lại đồng loạt cúi đầu xuống.
Bạch Nhuỵ Ngâm chấm công xong, đi thẳng đến bàn làm việc của mình để đặt túi xuống, sau đó bước ra khỏi văn phòng hỏi lễ tân: "Hoa Minh Hi và Hoa Minh Phàm đã đến chưa?"
"Đã đến rồi, đang ở phòng học E."
"Được."
Bạch Nhuỵ Ngâm bước vào phòng học, bên trong hai đứa trẻ đang đùa giỡn lập tức ngồi thẳng người lại, "Bella, good afternoon."
Hai đứa trẻ này là sinh đôi long phụng, Hoa Minh Hi là chị gái, Hoa Minh Phàm là em trai.
Bạch Nhuỵ Ngâm gật đầu, chuẩn bị bắt đầu buổi học, đột nhiên nghe thấy Hoa Minh Phàm hỏi: "Bella, tiền lương một ngày của cô là bao nhiêu vậy?"
Bạch Nhuỵ Ngâm dừng lại một chút, hỏi ngược lại cậu bé: "Em hỏi cái này làm gì?"
Hoa Minh Phàm không trả lời, lại vòng vo hỏi: "Có được một nghìn không?"
"..." Bạch Nhuỵ Ngâm thành thật lắc đầu, "Không có."
Nhận được câu trả lời, Hoa Minh Phàm lập tức nói: "Vậy em đưa cho cô một nghìn, hôm nay cô có thể không dạy được không?"
"…………"
Thì ra là có ý đồ này.
Bạch Nhuỵ Ngâm mỉm cười từ chối: "Không được đâu."
Hoa Minh Phàm ngay lập tức xị mặt.
Bên cạnh, Hoa Minh Hi cũng lên tiếng: "Em thêm một nghìn nữa, hai nghìn được không?"
"......"
Thật lòng mà nói, trong giây lát Bạch Nhuỵ Ngâm có chút dao động.
Nhưng cảm xúc đó nhanh chóng bị lý trí dập tắt, cô vẫn lắc đầu, nghiêm nghị từ chối: "Không được."
Hoa Minh Hi cũng xị mặt theo.
Nhìn hai đứa trẻ với vẻ mặt ủ rũ, Bạch Nhuỵ Ngâm cảm thấy buồn cười nhưng cũng có chút tò mò: "Hai em, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chúng rất ngoan ngoãn, trước đây trong giờ học đều biểu hiện rất tốt.
Đây là lần đầu tiên cả hai đều tỏ ra chống đối việc học như vậy.
Chúng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là chị gái Hoa Minh Hi lên tiếng, buồn bã nói: "Mẹ đưa chúng em đến đây rồi nói, hôm nay là buổi học cuối cùng của cô với chúng em."
Nghe đến đây, Bạch Nhuỵ Ngâm im lặng trong giây lát.
Rồi sau đó mỉm cười: "Ồ? Vậy nên hai đứa định nổi loạn à?"
"Không phải đâu!" Hoa Minh Phàm lập tức lắc đầu, giải thích mục đích thật sự, "Chúng em không nỡ xa cô, nghĩ rằng đây là buổi học cuối cùng, thay vì ngồi đây, chi bằng đưa Bella ra ngoài chơi, để cô có thể thư giãn một chút."
Bạch Nhuỵ Ngâm cảm động trước suy nghĩ đơn thuần của chúng, cúi người xoa đầu hai đứa trẻ, "Cảm ơn tấm lòng của hai đứa, chúng ta hãy hoàn thành buổi học cuối cùng này một cách nghiêm túc, sau giờ học cô sẽ mời hai đứa đi ăn, được không?"
Hoa Minh Hi và Hoa Minh Phàm đồng thanh: "Không được."
Bạch Nhuỵ Ngâm hơi sững người, Hoa Minh Hi nói: "Nếu mời thì phải là chúng em mời cô Bella."
"Đúng vậy." Hoa Minh Phàm hưởng ứng, "Bella, cô đã mời chúng em rất nhiều lần rồi, lần này cô không thể từ chối nữa. Chúng em đã nói với mẹ, mẹ đã cho chúng em tiền để mời cô ăn cơm."
Nói đến mức này, cuối cùng Bạch Nhuỵ Ngâm cũng đồng ý.
Sau khi kết thúc buổi học, Bạch Nhuỵ Ngâm bảo hai đứa trẻ chờ trong phòng học một lúc, còn cô quay lại văn phòng để thu dọn đồ đạc.
Hôm nay không chỉ là buổi học cuối cùng của cô với Hoa Minh Hi và Hoa Minh Phàm, mà còn là ngày cuối cùng của cô ở Trung tâm Anh ngữ Jerry.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã vào làm việc ở đây, tính đến nay đã tròn năm năm.
Tuy nhiên, đúng vào lúc cô sắp được thăng chức lên quản lý thì—
Cô bị sa thải.
Khi cô bước vào, không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng hơn.
Một lúc sau, có một người đàn ông đứng dậy, "Bella, cô lại đây một chút."
Bạch Nhuỵ Ngâm theo anh ta vào phòng giải khát, nhẹ nhàng nhướng mày, "Anh Tả, có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông tên là Tả Niên, là cấp trên trực tiếp của Bạch Nhuỵ Ngâm, phó hiệu trưởng của phân hiệu này.
Anh ta nhìn Bạch Nhuỵ Ngâm, đi thẳng vào vấn đề: "Em đã đắc tội với thiên kim của Chủ tịch Lam à?"
Nghe vậy, Bạch Nhuỵ Ngâm cười: "Anh Tả nghe từ đâu vậy?"
"Anh nhờ người đi hỏi thăm ở tổng bộ, họ nói là con gái Chủ tịch Lam đã đích thân yêu cầu sa thải em." Tả Niên nhìn Bạch Nhuỵ Ngâm với vẻ bất lực, "Hai người có mối quan hệ gì sao?"
Bạch Nhuỵ Ngâm thẳng thắn: "Em không quen biết cô ta."
Tả Niên ngớ người một chút, định mở miệng nói thì Bạch Nhuỵ Ngâm tiếp tục: "Nhưng em biết bạn trai của cô ta, bạn trai hiện tại của cô ta chính là người yêu cũ của em cách đây ba đời."
Chuyện này thực ra không phức tạp.
Người yêu cũ bị cô đá ba đời trước đã cặp kè với một tiểu thư nhà giàu. Khi phát hiện ra bạn gái cũ lại là nhân viên dưới quyền của bạn gái hiện tại, anh ta đã lợi dụng mối quan hệ để trả thù riêng, khiến bạn gái hiện tại lên cơn ghen tuông cuối cùng là sa thải cô.
Nghe xong, Tả Niên cảm thấy vừa hoang đường vừa bất lực, "Thảo nào... Vậy sau này em tính sao?"
Nếu là lý do khác, anh ta còn có thể cố gắng hết sức để tranh đấu.
Nhưng với lý do này... anh ta thực sự không thể làm gì hơn.
Bạch Nhụy Ngâm đáp: “Em chưa có kế hoạch gì, định nghỉ ngơi một thời gian đã.”
Tả Niên bất ngờ hạ giọng, “Sau này anh định mở một trung tâm riêng, em có muốn tham gia không?”
“Hả?” Bạch Nhụy Ngâm ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi, “Anh định ra ngoài tự làm à?”
“Ừm.” Tả Niên tiếp tục nói nhỏ, “Địa điểm đã chọn xong rồi, ngay gần đây thôi. Ngoài anh ra còn có những giáo viên khác cũng sẽ tham gia. Nếu em đồng ý, anh có thể trả cho em mức lương gấp ba lần hiện tại.”
Bạch Nhụy Ngâm là người mang lại doanh thu lớn cho chi nhánh này, chỉ trong nửa năm đầu đã đạt danh hiệu giáo viên xuất sắc, sau đó mỗi năm đều đứng đầu về thành tích.
Vì vậy khi tin cô bị sa thải lan ra, mọi người đều cảm thấy rất sốc.
Trong mắt họ, dù có đợt cắt giảm nhân sự nào thì cả chi nhánh này cũng sẽ bị cắt trước khi tới lượt Bạch Nhụy Ngâm.
Tả Niên luôn đối xử tốt với cô, nên Bạch Nhụy Ngâm biết anh ấy không chỉ nói suông.
Nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tả Niên cũng không ép buộc, “Không sao, em có thể suy nghĩ thêm. Nếu muốn tham gia thì cứ nói với anh, bên anh luôn chào đón em.”
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Bạch Nhụy Ngâm cùng Hoa Minh Hi và Hoa Minh Phàm đến nhà hàng của một khách sạn năm sao gần đó để ăn tối, sau đó trở về căn hộ thuê.
Vừa tắm xong cô định xem TV một lúc thì bất ngờ nhận được cuộc gọi trên WeChat.
Cuộc gọi đến từ Lê Tâm Ngữ, bạn thân của cô từ thời đại học.
“Ngâm, cậu nghỉ việc rồi à?”
“Ừm.”
“Sao đột ngột vậy? Cách đây không lâu cậu còn nói sắp được thăng chức mà?” Lê Tâm Ngữ ngạc nhiên nói, “Mình vừa xem status của cậu trên mạng xã hội, còn tưởng mình nhìn nhầm đấy.”
Trước mặt bạn thân, Bạch Nhụy Ngâm cũng không giấu giếm nữa: “Là nhờ phúc của Hướng Thừa Chí đấy.”
“Tên này có hơi quen quen.” Lê Tâm Ngữ cố gắng nhớ lại: “Là người yêu cũ của cậu hay người yêu cũ cũ cũ nhỉ?”
“Người yêu cũ cũ cũ.”
“À đúng rồi.” Lê Tâm Ngữ nhớ ra: “Chính là cái tên mà quen cậu rồi nhưng ngày nào cũng chơi game với người yêu cũ, thỉnh thoảng còn rủ đi ăn chung, bị cậu phát hiện thì chối đây đẩy rằng không phải kiểu tình cũ không dứt mà chỉ là bạn chơi game với bạn ăn uống thôi đúng không?”
Bạch Nhụy Ngâm khen: “Là anh ta đó, trí nhớ tốt lắm!”
Lê Tâm Ngữ: “Dù sao anh ta cũng được xem là một trong những người yêu cũ tệ nhất của cậu rồi.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch Nhụy Ngâm đã trải qua bảy mối tình có lớn có nhỏ.
Mối tình dài nhất kéo dài nửa năm, ngắn nhất chỉ có nửa tháng.
Cô yêu đương chỉ đơn thuần là yêu đương, không đặt nặng vấn đề hôn nhân nên rất thoải mái. Có cảm giác thì yêu, hết cảm giác thì chia tay.
“Đúng là tên khốn mà, ghê tởm.” Lê Tâm Ngữ chửi rủa Hướng Thừa Chí một hồi rồi bỗng nhắc đến một cái tên: “Đúng rồi, tuần trước mình gặp Thẩm Quang Khải đó.”
“Hửm?”
Nghe thấy cái tên này, Bạch Nhụy Ngâm khựng lại một chút, “Ở đâu vậy?”
“Ngay gần nhà mình.” Lê Tâm Ngữ nói: “Lúc đó anh ấy đang gọi điện thoại nên mình không đến chào được, cũng chẳng biết anh ấy đến Vọng Xuyên làm gì.”
Bạch Nhụy Ngâm im lặng, Lê Tâm Ngữ tiếp tục nói: “Cậu cũng đã độc thân nửa năm rồi, nếu muốn yêu thì thử cân nhắc Thẩm Quang Khải đi? Mình nghe mọi người nói Thẩm Quang Khải vẫn yêu cậu rất sâu đậm đấy.”
Thẩm Quang Khải học cùng khóa với họ ở Đại học Hạ Thành, cả ba người đều học ở khoa Ngoại ngữ.
Ba người không cùng chuyên ngành, Lê Tâm Ngữ học chuyên ngành Nhật ngữ, Bạch Nhụy Ngâm học chuyên ngành Anh ngữ, còn Thẩm Quang Khải thì học chuyên ngành Tiếng Anh thương mại.
Trong thời gian học đại học, vào năm nhất, Bạch Nhụy Ngâm từng có một mối tình ngắn ngủi với một đàn anh học ngành tài chính. Nhưng người này lại “bắt cá hai tay”, một lần say rượu, trước mặt mọi người hét lớn rằng mình không thích Bạch Nhụy Ngâm mà thích một cô gái khác anh ta đã “yêu từ cái nhìn đầu tiên” trong ngày nhập học.
Ngay hôm sau, họ chia tay chóng vánh. Kể từ đó, Bạch Nhụy Ngâm khóa chặt trái tim, thề sẽ không yêu ai trong thời gian còn học đại học nữa
Đến năm ba, Thẩm Quang Khải đã tỏ tình với Bạch Nhụy Ngâm nhưng bị cô từ chối.
Sau chuyện đó, quan hệ giữa hai người lại trở nên ngày càng thân thiết.
Nhiều bạn bè đều nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp đại học, hai người sẽ thuận theo tự nhiên mà đến với nhau.
Nhưng kết quả lại khiến họ bất ngờ… Ba tháng sau khi tốt nghiệp, Bạch Nhụy Ngâm thực sự bắt đầu hẹn hò nhưng đối phương không phải là Thẩm Quang Khải, mà là một người đàn ông được bạn bè giới thiệu.
Dù mối tình này chỉ kéo dài chưa đến hai tháng, nhưng nửa tháng sau khi chia tay, Bạch Nhụy Ngâm đã có người yêu mới… và vẫn không phải là Thẩm Quang Khải.
Cô yêu đương như uống nước, hết lần này đến lần khác nhưng luôn từ chối Thẩm Quang Khải.
Trước đề nghị của Lê Tâm Ngữ, Bạch Nhụy Ngâm cười nhạt: “Không đâu, vì anh ấy quá sâu sắc, anh ấy thật lòng, nhưng mình thì không.”
“Ôi con nhỏ xấu xa này.”
“Quá khen.”
“Ai khen cậu chứ?”
Thấy Bạch Nhụy Ngâm không hứng thú, Lê Tâm Ngữ nhanh chóng đổi chủ đề, “Vậy bây giờ cậu không định tìm công việc mới nữa sao? Hay là cân nhắc đến chỗ mình làm thêm, bao ăn bao ở luôn nhé.”
Sau khi tốt nghiệp, Lê Tâm Ngữ vào làm ở một công ty ngoại thương được nửa năm thì không chịu nổi áp lực công việc nên đã nghỉ việc.
Nhà cô nàng có chút điều kiện, ba mẹ cũng không phản đối việc cô nàng ở nhà không làm gì quá nhiều.
Sau khi ở nhà bốn năm trời chẳng làm gì, cô nàng cảm thấy buồn chán, đúng lúc nhà cô nàng có một căn hộ ở thành phố Vọng Xuyên, mua để sau này dưỡng già. Sau khi hoàn thiện nội thất, căn hộ vẫn để trống không cho thuê. Thế là cô nàng thu xếp hành lý và quyết định đến đó ở một thời gian, thay đổi môi trường, cải thiện tâm trạng.
Khi đến nơi, cô nàng phát hiện gần đó có một trường tiểu học, cô nàng nảy ra ý tưởng mở một trung tâm trông trẻ. Hằng ngày vào lúc 5 giờ chiều, cô nàng đến trường đón các em nhỏ về nhà mình, chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho các em và giám sát việc làm bài tập. Đến 8 giờ tối, phụ huynh đến đón con về.
Trước khi mở trung tâm, mọi người đều không lạc quan lắm, cho rằng ý tưởng của cô nàng quá ngây thơ, mở trung tâm trông trẻ không đơn giản như vậy. Nhưng sau khi mở cửa, công việc làm ăn lại phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền. Giờ đây, cô nàng bận đến nỗi không xuể nên muốn tuyển thêm người hỗ trợ.
Lê Tâm Ngữ tiếp tục dụ dỗ: “Mặc dù không thể trả lương cao nhưng mỗi ngày chỉ làm việc có ba tiếng thôi, cậu thực sự không muốn cân nhắc sao?”
Biết cô nàng thực sự thiếu người, Bạch Nhụy Ngâm vui vẻ đồng ý: “Được thôi, nhưng để sau đi, cho mình nghỉ ngơi vài ngày đã.”
Cô cũng đang muốn đi đâu đó, đến chỗ Lê Tâm Ngữ ở vài tháng, coi như đi du lịch.
Bạch Nhụy Ngâm là người rất quyết đoán.
Sau khi quyết định, cô liền mở ứng dụng 12306 để mua vé tàu cao tốc.
Trong năm năm làm việc tại Hạ Thành, cô không có nhiều đồ đạc.
Căn hộ là thuê, nội thất đã có sẵn, ngoài chiếc TV thì cô không sắm thêm món đồ lớn nào khác.
TV được cô đăng bán trên nền tảng đồ cũ, quần áo thì đóng gói trước và gửi qua đường bưu điện, những đồ còn lại thậm chí không lấp đầy nổi một chiếc vali 22 inch.
Hai ngày sau, Bạch Nhụy Ngâm kéo vali đến ga Hạ Thành Nam.
Dù bây giờ vào ga và soát vé đều đã bỏ vé giấy, chỉ cần quét chứng minh thư nhưng Bạch Nhụy Ngâm vẫn có thói quen lấy một tờ giấy chứng nhận để thanh toán chi phí.
Trong lúc in giấy chứng nhận, cô cảm giác như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô liền quay đầu nhìn xung quanh.
Khu vực này không đông người, chỉ có lác đác vài người, ai cũng đang làm việc của mình.
Có lẽ là cô nhìn nhầm.
Bạch Nhụy Ngâm thu ánh mắt lại, hai ngón tay kẹp giấy chứng nhận và chứng minh thư, xoay người định rời đi thì bỗng nhiên có người gọi cô từ phía sau.
“Cô gái xinh đẹp này.” Một người phụ nữ trung niên trông có vẻ hiền lành tiến đến trước mặt cô, cúi đầu cầu xin, “Ví của tôi bị kẻ gian lấy mất trong ga, tôi đang đói lắm, cô có thể cho tôi 20 tệ để mua cơm không?”
Bạch Nhụy Ngâm không ngẩng đầu lên: “Không thể.”
Loại trò lừa gạt thường thấy ở ga tàu cao tốc và ga xe lửa này, cô đã gặp ngay từ ngày đầu tiên đến Hạ Thành, không ngờ gần mười năm trôi qua vẫn còn người dùng chiêu trò thấp kém như vậy để ăn xin, lừa gạt.
Theo lý mà nói, kẻ lừa đảo nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô thì nên biết điều mà rời đi. Nhưng không hiểu sao người phụ nữ này sau khi nghe xong lại quỳ sụp xuống, kéo lấy cô tiếp tục van nài: “Làm ơn đi, cô gái xinh đẹp tốt bụng, hãy giúp tôi với, tôi đã một ngày một đêm chưa ăn gì, sắp chết đói rồi.”
Bà ta thậm chí còn cố vắt ra vài giọt nước mắt.
“….”
Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy da đầu tê rần, sắc mặt trở nên lạnh lùng, cô đang chuẩn bị nổi giận thì bất chợt phía sau vang lên một giọng nói: “Ở đây!”
Người phụ nữ vừa mới khóc lóc thảm thiết bỗng chốc biến sắc, vội vàng bò dậy định chạy nhưng các nhân viên cảnh sát đã hành động nhanh hơn, họ lập tức lao tới khống chế và dẫn bà ta đi.
Một nữ cảnh sát bước tới giải thích với Bạch Nhụy Ngâm rằng người phụ nữ này là kẻ lừa đảo quen mặt ở ga Hạ Thành Nam, hỏi xem cô có bị lừa gạt gì không.
Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu.
Nữ cảnh sát thở phào nhẹ nhõm: “Không tệ, ý thức phòng chống lừa đảo của cô khá tốt. Lần sau gặp phải chuyện như thế này, cô có thể trực tiếp tìm đến chúng tôi. Lần này cũng phải cảm ơn cậu trai trẻ tốt bụng ở đằng kia đã báo cho chúng tôi, nhờ vậy mà chúng tôi mới có thể kịp thời đến xử lý.”
Lại là cảm giác quen thuộc đó.
Bạch Nhụy Ngâm khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía sau bên phải.
Nơi đó có một người đàn ông đang đứng.
Anh mặc một chiếc áo hoodie mỏng rộng rãi, dáng người cao ráo. Do đứng ngược sáng nên không thể nhìn rõ ngũ quan của anh.
Sàn nhà vừa được lau ướt, những vệt nước phản chiếu hình bóng mờ mờ của anh.
Đối phương cũng vừa lúc ngước mắt nhìn cô.
Bạch Nhụy Ngâm ngây người trong chốc lát, một cái tên mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt lên cũng không thể nuốt xuống.
Vài giây sau, người đàn ông thu lại ánh nhìn, quay người rời đi.
Anh vừa bước được hai bước, Bạch Nhuỵ Ngâm kịp nhận ra một tấm giấy màu xanh nhạt rơi ra từ người anh.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, cất giọng gọi: “Thẩm Quang Khải.”