Chương 60: Không có than đá
Mấu chốt là em đã bảo bạn học của em lấy rồi, đoán rằng sắp đưa đến, hay là anh trở về trước đi, cũng không còn sớm nữa."
Vương Dã thấy Lý Tư Vũ nói như vậy, biết không phải cô khách sao thì cũng không kiên trì nữa, cả nhà còn đang chờ anh ta.
"Vậy đến chỗ anh ăn tối đi, ở nhà đã nấu cơm xong rồi."
Lý Tư Vũ lắc đầu,"Em và bạn học của tôi cũng đã lâu không gặp, hôm nay nhờ người ta hỗ trợ dù sao cũng phải mời người ăn một bữa cơm, cho nên hôm nay em không đi đâu."
Vương Dã nhìn ra, cô không phải giả vờ khách sáo, anh ta nhớ đến vại lương thực ở nhà cũng phải thấy đáy, liền cười ha hả nói: "Được rồi, ngày mai anh sẽ đến thăm em."
Đột nhiên Lý Tư Vũ nghĩ đến cái gì đó, cô gọi lại Vương Dã đang chuẩn bị rời đi,"À! Anh Vương đợi em một chút."
Vương Dã quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô,"Làm sao vậy? Em gái."
"Tôi thấy bếp lò là dùng than đá để đốt, em cũng không biết mua ở đâu, anh có biết không?"
Hiện tại đang là đầu xuân, không đốt lửa nấu cơm cũng không sao, nhưng trong phòng rất lạnh, dù sao cũng phải có một chậu than.
Vương Dã nghe được lời của cô, anh ta nhíu mày, nói:
"Em gái, em không có hộ khẩu ở đây, người ta sẽ không bán. Hiện tại phải dựa vào sổ hộ khẩu để mua than, hơn nữa còn có giới hạn."
"Ồ?" Lý Tư Vũ sững sờ, vậy cô không phải sẽ chết cóng sao?
"Trên mỏ của chúng ta mỗi tháng có trợ cấp mười cân than, nhưng phải là công nhân chính thức mới được nhận, em là công nhân tạm thời, căn bản không có trợ cấp."
Vương Dã cũng nghĩ đến đây, dù sao cũng phải ăn cơm sưởi ấm chứ? Làm thế nào cũng phải trụ được cho đến giữa tháng tư để trời ấm áp hơn.
"Nếu không em vẫn nên đến nhà anh trước đi?" Vương Dã thấy mặt mày Lý Tư Vũ ủ rũ, cảm thấy đến nhà anh ta tương đối tốt, lương thực lại nghĩ cách sau.
Lý Tư Vũ xua tay từ chối nói: "Anh Vương, anh giúp em hỏi xem có người bán than ra ngoài không nhé, chăn em dày, chắc là không sao."
"Chỉ sợ hơi khó." Vương Dã không giấu diếm,"Hiện tại nhà nhà đều thiếu than, anh có thể giúp em hỏi thăm, nhưng em đừng ôm hy vọng quá lớn."
Có hy vọng tốt hơn là không có, Lý Tư Vũ gật đầu cảm ơn.
Vương Dã trước khi đi nhiều lần hỏi Lý Tư Vũ, có muốn đến nhà anh ta hay không, Lý Tư Vũ từ chối rất dứt khoát và lưu loát, anh ta cũng không miễn cưỡng nữa, liền rời đi.
Lý Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi, nếu anh ta còn không đi thì trời sẽ tối mất.
Trước khi đi, Vương Dã bảo Lý Tư Vũ ký hợp đồng, tiền cũng đã nhận, trong đó một bản hợp đồng đưa cho Lý Tư Vũ, bản còn lại phải gửi qua đường bưu điện cho chủ nhà.
Sau khi tiễn người đi, Lý Tư Vũ khóa kỹ cửa lớn, lại lấy một cây gỗ chèn ở phía sau.
Ra ngoài còn chưa quen cuộc sống nơi đây, Lý Tư Vũ cảm thấy làm như vậy là rất cần thiết.
Dù sao bây giờ còn ở năm đói kém, mọi nhà đều không khá giả, mấy tên như ăn trộm các kiểu còn rất nhiều.
Đóng cửa kỹ rồi, Lý Tư Vũ mới về phòng, cô chọn một cái đệm màu đen từ trong nhà kho ra, nó tương đối cứng và mỏng.
Đệm đặt trên giường có hơi ngắn, nhưng đây là kích thước lớn nhất rồi, dù sao giường to, đệm ngắn một chút cũng không sao.
Cô lại chọn một bộ chăn bông, bên ngoài là chăn màu xanh lam đậm, đây là hàng ở dưới đáy kho, màu sắc cũ kỹ lỗi mốt nên không bán được.
Bất quá đồ vật cũ kỹ như này hiện tại thích hợp nhất để cô dùng, không bắt mắt, còn thực dụng.
Hơn nữa vải dày, có thể ngăn cản không ít khí lạnh.
Lý Tư Vũ chọn một cái ruột gối vỏ kiều mạch, lồng vào vỏ gối cùng màu, vấn đề chỗ ở đã được giải quyết xong.
Trời đã muộn, Lý Tư Vũ không nấu cơm, cô lấy bánh mì và đồ ăn vặt, ăn đối phó một miếng.
Có nhà bếp ở bên ngoài, nhưng không có nồi và đồ dùng nhà bếp, vì vậy cô không thể nấu ăn.
Bếp vừa rồi cô đã xem qua, có thể đốt than cũng có thể đốt củi.
Hết Chương 60: Không có than đá.