Đây là bản kế hoạch lý Tư Vũ đưa cho Trương Học Văn lúc trước, từ chữ viết bên trên cô có thể nhận ra đây là do mình viết.
Lâm Thành nhìn cô mặt không biến sắc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, anh ta nói:
"Chúng tôi đã sửa qua loa một chút, sau đó lại thêm một ít, cô xem đi."
Lý Tư Vũ không biết ý của anh ta, nhưng vẫn tiếp nhận.
Dù sao xưởng lương thực bên đó đã tiến hành, còn muốn cô đưa ra ý kiến gì nữa?
Nhìn sơ qua một lần, Lý Tư Vũ gật gật đầu, hoàn thiện hơn cô rất nhiều, cũng cân nhắc rất nhiều.
Công nhân bên trong có rất nhiều lợi ích, ngoại trừ có thể thường trú, miễn là gia đình có người làm việc trong xưởng, thì ngay cả khi bản thân chết, cũng có thể tiếp tục ở.
Nhà ở như này đương nhiên là tốt, với lại chất lượng nhà ở hiện tại không tệ, ở mấy chục năm hoàn toàn không thành vấn đề.
"Tốt lắm, so với tôi nghĩ còn tốt hơn nhiều."
Lý Tư Vũ đóng bản kế hoạch và đưa lại cho anh ta.
Lâm Thành rất tò mò với cô, rõ ràng chỉ là học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở, vậy mà biết rất nhiều.
Nghe nói là từ nông thôn tới, biết nhiều kiến thức như vậy, người này hẳn là rất xuất sắc.
Cho nên hôm nay anh ta tới nhà, chính là để thăm dò.
Mấy lần gặp mặt trước đều là ấn tượng không tốt, cho nên Lâm Thành hôm nay mới đi tìm hiểu.
"Nghe nói gần đây cô đang ôn tập, chuẩn bị thi trung cấp?"
Lâm Thành cũng là nghe từ Trương Học Văn.
Lý Tư Vũ chẳng qua mượn Trương Học Văn mấy bộ sách, hiện tại còn chưa đọc.
Gần đây rất bận rộn, hơn nữa còn không có chỉ tiêu đi đọc, cho nên cô đành trì hoãn.
"Ừ, còn chưa có cách lấy chỉ tiêu."
Lý Tư Vũ thăm dò nói.
Cô không biết suy nghĩ của Lâm Thành, cũng không biết vì sao anh ta lại hỏi những thứ này.
Thế nhưng bạn bè của anh ta nhiều, không chừng có thể lấy được chỉ tiêu.
Nhưng Lý Tư Vũ không chắc anh ta có phải muốn giúp mình hay không, cho nên cô chỉ nói một câu như vậy, cũng là thăm dò.
Lâm Thành mỉm cười, đương nhiên anh ta hiểu được ý của Lý Tư Vũ.
Anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu.
"Trong tay tôi có một chỉ tiêu, đến lúc đó để Trương Học Văn đề cử cho cô."
Lý Tư Vũ nghe được anh ta nói mà kinh ngạc, không biết vì sao anh ta phải giúp mình, cô khá hoang mang.
Lâm Thành thấy cô không nói lời nào, bản thân cũng không giả vờ, anh ta nói:
"Lần trước cô giúp tôi băng bó vết thương, còn đưa tôi đến bệnh viện. Đây là tôi báo ân."
Anh ta nhắc tới chuyện lần trước Lý Tư Vũ giúp mình, nhất là bốn chữ băng bó vết thương được nhấn mạnh.
Lý Tư Vũ nghĩ đến chén rượu trắng kia, cười cười làm bộ không biết.
"Vậy thì cảm ơn phó xưởng trưởng Lâm, nói báo ân có chút thái quá, chỉ là giúp một việc, nếu người khác gặp phải, cũng sẽ không mặc kệ."
Hết Chương 125: Chỉ tiêu đi học trung cấp.