Lý Thành Tài nghe được lời cụ bà nói cũng không tức giận, cậu ta cười hì hì gật đầu đồng ý rồi đứng dậy đi rửa hộp cơm.
Lý Tư Vũ không ngăn cản, cậu ta rửa hai hộp cơm cũng không mệt.
Bởi vì trước khi đến cô đã ăn cơm, nên cô không vội vàng trở về, cô ngồi ở bên giường thì thầm với cụ bà.
"Chúng ta chia nhà không có tiền gì, chỉ có lương thực, đều ở nhà anh cả con, chờ qua vài ngày bảo Đại Quân đưa tới cho chúng ta."
Cụ bà nhớ Lý Tư Vũ khám bệnh cho bà tốn không ít tiền, sợ cô về không có gì ăn, bà tính mang khẩu phần ăn của mình tới đây.
Sao Lý Tư Vũ thiếu chút thức ăn đó được.
"Không cần đâu mẹ, nhà con có lương thực, lúc nào không đủ rồi mình tính sau."
Lý Tư Vũ không nói cô có rất nhiều, có cả đống, cứ mặc sức mà ăn.
Cho dù cô nói, cụ bà cũng không yên tâm, cô thể hiện thái độ rõ ràng thuyết phục cụ bà, lúc này mới xong việc.
Sau khi trời tối, Lý Tư Vũ xách hộp cơm đi về nhà, không ngờ gặp phải một người ở cửa.
Không phải là ngoài ý muốn, phải không?
Lý Tư Vũ nhìn người kia rõ ràng là đang chờ cô về, cô tiến đến.
Lâm Thành thấy Lý Tư Vũ về, anh ta có chút tức giận nói:
"Tan làm không ở nhà mà đi ra ngoài chơi, trời tối nguy hiểm biết bao."
Trên trán Lý Tư Vũ nổi lên một dấu chấm hỏi.
Cô đi đâu có liên quan gì đến anh ta?
Lâm Thành cũng không biết mình tức giận cái gì, anh ta lập tức nói:
"Mở cửa đi, ban đêm đừng đứng trên đường."
Lý Tư Vũ không biết anh ta muốn làm gì, nhưng mình cũng không có thứ gì để anh ta âm mưu, nên cô cũng không để ý.
Cửa mở ra, hai người vào nhà ngồi trên ghế trừng mắt nhìn nhau.
Lý Tư Vũ cũng không biết anh ta muốn làm gì, cô đứng dậy rót một ly sữa bột uống, lại rót cho Lâm Thành một ly nước đun sôi để nguội.
Lâm Thành: ???
Dựa vào cái gì mà cô ta uống sữa bột, còn mình thì đưa một ly nước đun sôi?
"Tôi cũng muốn uống sữa bột!"
Lâm Thành cự nự kháng nghị, vẻ mặt lại kiêu ngạo nhìn nơi khác.
Lý Tư Vũ bị lời yêu cầu của anh ta làm kinh ngạc rớt cả cằm.
Đây có phải là phó xưởng trưởng Lâm không? Sự cao ngạo, lạnh lùng kia đi đâu rồi?
Lý Tư Vũ biết điều kiện sống của nhà Lâm Thành tốt, người ta cũng không thèm muốn sữa bột này, nhưng không ngờ anh ta lại muốn uống.
"Sửng sốt cái gì? Nhanh lên đi, tôi khát."
Lâm Thành thấy Lý Tư Vũ bất động, anh ta cho rằng cô đang tiếc, lại nói:
"Một ly sữa bột còn tiếc, keo kiệt!"
Lý Tư Vũ mặt không biến sắc nhìn anh ta.
Nể mặt mà không cần đúng không?
Có điều cô không dám nói ra miệng, lại đi rót một ly sữa bột đưa cho anh ta.
Lâm Thành hài lòng gật gật đầu.
"Ừm, không tệ, còn rất thơm."
Lý Tư Vũ ngồi đối diện bất lực nhìn anh ta.
"Phó xưởng trưởng Lâm, có chuyện gì thì nói đi."
Lâm Thành cười ha hả buông nửa ly sữa bột xuống, sau đó lấy từ trong túi ra một quyển kế hoạch.
Hết Chương 124: Lại gặp Lâm Thành.