Lâm Thành vào cửa liền nhìn thấy Bùi Tử Hào đang đứng trước cửa phòng. Ánh mắt anh ta nhìn mình không tốt.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, từ trong mắt nhau đều thấy được sự ngạc nhiên, còn có ánh lửa.
Lý Tư Vũ thấy Lâm Thành vậy mà tìm được nhà mình, trong lòng cô cũng rất ngạc nhiên.
"Làm thế nào mà anh tìm thấy nhà tôi? Đầu anh ổn chưa?"
Ánh mắt Lý Tư Vũ điên cuồng ám chỉ, tiền thuốc men, tiền thuốc men ...
Lâm Thành quay đầu lại thản nhiên nhìn cô một cái.
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi."
Đầu Lâm Thành đội một cái mũ màu đen, xem ra vẫn còn băng bó, phải dùng mũ để che đi.
Lâm Thành bước chân dài, anh ta lướt qua Bùi Tử Hào đi vào trong nhà.
Lý Tư Vũ nhìn bóng lưng anh ta mà ngây ngẩn cả người.
Còn chưa từng thấy người nào da mặt dày hơn anh ta, chủ nhân có mời anh vào nhà sao? Và trả lại tiền thuốc men cho tôi đi!
Ba người ngồi quanh bàn, mỗi người một ly nước.
Lý Tư Vũ đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo.
Thời tiết quả nhiên vẫn còn lạnh nhỉ...
"Sao anh lại ở đây?"
Lâm Thành mở miệng trước, hỏi người đàn ông đối diện.
Bùi Tử Hào cười nhạt.
"Phó xưởng trưởng Lâm có thể đến đây, thì tại sao tôi không thể ở đây?"
Lâm Thành hừ lạnh một tiếng, anh ta chính là ghét thằng nhóc cả ngày cười hì hì này, không biết là học theo ai!
"Hai người quen nhau à?"
Lý Tư Vũ nhìn hai người ghét bỏ lẫn nhau, không ngờ họ lại biết nhau.
"Ai mà không biết Lâm Thành, cậu hai nhà họ Lâm chứ?"
Bùi Tử Hào khiêu khích nhìn Lâm Thành.
Lâm Thành cũng không cam lòng yếu thế.
"Nào có, nào có, so ra tôi vẫn còn kém cậu ba nhà họ Bùi."
Tia lửa lạch cạch lóe lên trong mắt hai người, giống như thổi một hơi là có thể đốt cháy cả hai vậy.
Lý Tư Vũ không biết hai người này có vấn đề gì, cô cũng không dám nói chuyện.
Tôi không nói, cũng không dám hỏi, tôi sợ bị nhằm vào...
Lâm Thành nhìn Lý Tư Vũ, lại nhìn Bùi Tử Hào.
Anh ta đột nhiên cười nói:
"Thế nào, đây là bạn gái mới của cậu ba nhà họ Bùi sao?"
Lý Tư Vũ sửng sốt, cô lập tức phản ứng lại, người này là lấy cô ra công kích à?
Bùi Tử Hào cười cười, lắc đầu.
"Anh không cần phải nói những lời làm cho tôi tức giận làm gì."
Nụ cười trên mặt Lâm Thành cũng không còn nữa, anh ta lạnh mặt nhìn Bùi Tử Hào ở đối diện.
"Cuối năm Viên Viên sẽ về, anh có biết không?"
Anh ta đột nhiên mở miệng, khóe miệng mang theo nụ cười, ánh mắt lại lạnh như băng.
Lời nói của Lâm Thành khiến Bùi Tử Hào hụt hơi một chút, anh ta lập tức nhìn thẳng vào Lâm Thành.
Lâm Thành đối với phản ứng của anh ta thì cực kỳ hài lòng, cười ha ha hai tiếng, rồi đứng lên rời đi.
Mặt Bùi Tử Hào tái nhợt, có cái gì đó không đúng.
Lý Tư Vũ cũng không dám hỏi, cô ngồi ở đó giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Một lúc lâu sau, Bùi Tử Hào đứng lên, nói với Lý Tư Vũ:
"Tôi về trước đây."
Lý Tư Vũ nghe ra, Bùi Tử Hào có chút mệt mỏi, có lẽ vừa rồi Lâm Thành đả kích anh ta không nhỏ.
Hết Chương 104: Lâm Thành đến nhà.