"À..."
Lý Tư Vũ đột nhiên đứng lên giữ chặt tay áo anh ta.
Bùi Tử Hào sửng sốt nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
"Tiền vải tôi còn chưa đưa cho anh, anh lấy tiền hay là lương thực?"
Bùi Tử Hào cũng nhớ tới chưa nói chuyện này, có điều trước khi đến anh ta đã nghĩ kỹ, liền nói:
"Có bột mì không, ba mươi cân là được."
Lý Tư Vũ không chần chờ, cô gật đầu đồng ý.
Bùi Tử Hào tưởng phải mặc cả một phen, dù sao lần trước đã lấy rất nhiều gạo, lần này lấy bột mì anh ta cũng rất khó xử.
Bên này năng suất đậu nành và ngô còn tốt, nhưng gạo và lúa mì căn bản không có, cho nên anh ta cũng chỉ hỏi thăm dò một chút, không ngờ đúng là có.
Bùi Tử Hào cũng không nói gì thêm, hai người hẹn thời gian, lần sau anh ta lại đến lấy.
Nhìn mọi người đều đi rồi, Lý Tư Vũ vui vẻ lấy vải ra xem.
Bởi vì cô không biết may quần áo, cho nên chỗ vải này Lý Tư Vũ tính mỗi tháng gửi về cho cụ bà một ít.
Cô mở cuộn vải ra, ở giữa kẹp một miếng vải màu vàng nhạt, trông giống như vải để may áo sơ mi.
Cô không biết nhiều về vải, nhìn mảnh lớn này cô đoán có thể may một chiếc áo sơ mi.
Lý Tư Vũ cầm miếng vải màu vàng nhạt suy nghĩ một chút, hình như cô không lấy cái này.
Hơn nữa trên miếng vải không có bất kỳ lỗi nào, chắc là Bùi Tử Hào đặt vào.
Xem ra là tùy ý để vào bên trong đem đến, nhất định là người ta tặng cho mình.
Lý Tư Vũ xúc động trong lòng, đúng là người ta biết cư xử.
Nhớ tới vừa rồi tên chết tiệt Lâm Thành kia không thanh toán tiền thuốc men cho, cô tức tới mức nghiến chặt răng.
Uổng cho anh ta còn là phó xưởng trưởng, thứ keo kiệt!
Cất đóng vải đi, Lý Tư Vũ nghĩ ở nhà chắc đã nhận được bưu kiện cô gửi được gần mười ngày rồi, có lẽ sẽ trả lời thư cho mình.
Cho nên hai ngày nay cô không có việc gì thì đi xem hộp thư ở cửa, nhưng không hề có thư trả lời khiến cô rất thất vọng.
Cụ bà không biết chữ, nhưng mấy đứa nhỏ trong nhà đều đi học, chắc là sẽ đọc thư cho bà chứ.
Có điều bây giờ đang là đầu mùa xuân, ở nông thôn cần chuẩn bị đất để trồng hoa màu, chắc là không có thời gian rồi.
Vì muốn mời Đào Đan ăn cơm nên hai ngày nay Lý Tư Vũ đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn.
Cô cũng không chuẩn bị cái gì quá tốt, chủ yếu là một ít thịt là được rồi.
Lấy ra thứ quá tốt thì cô sợ Đào Đan ăn xong không dứt ra được.
Đào Đan có thể giúp cô chỉ là một ít quần áo may lỗi, cô ta có thể mua thì người khác cũng có thể mua.
Chẳng qua nể tình mọi người đều là bí thư nên cô mới chủ động tiếp cận Đào Đan mà thôi.
Hơn nữa lại là phụ nữ, cũng dễ tiếp cận hơn.
Đào Đan có thể mang đến cho cô bao nhiêu lợi ích, thì cô sẽ cho Đào Đan bấy nhiêu phô trương.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong lúc Bùi Tử Hào đến lấy bột mì, nhìn anh ta có vẻ tinh thần không tốt lắm.
Lý Tư Vũ cũng không hỏi, chuyện riêng tư của người ta hỏi thăm quá nhiều không tốt.
Hết Chương 105: Tên chết liệt Lâm Thành.