"Được."
Lý Tư Vũ không chút do dự đồng ý, cô vui vẻ rời đi.
Bùi Tử Hào nhìn bóng lưng của cô, lập tức trở nên trầm tư.
Làm xong việc vải vóc, Lý Tư Vũ không trở về văn phòng luôn.
Cô còn tính mời Đào Đan ăn một bữa cơm, quen biết thân thiết một chút.
Cho nên lên xe công cộng thì cô đi thẳng đến xưởng may, lần này hẹn người ta trước đã, đỡ cho đột nhiên đến thì không gặp được cô ấy.
Lý Tư Vũ đến xưởng may thuận lợi gặp được Đào Đan, thật ra cô không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Bởi vì bí thư mỗi ngày đều rất bận, thời gian rảnh rỗi cực ít.
Đào Đan nhìn thấy Lý Tư Vũ thì rất ngạc nhiên, không ngờ cô ấy sẽ tới tìm mình.
"Bí thư Tiểu Lý, sao cô lại tới đây?"
Mặc dù Đào Đan không biết Lý Tư Vũ đến để làm gì, nhưng cô đã được tiếp đón rất nồng nhiệt.
Lý Tư Vũ ngồi trong phòng cung cấp nước, Đào Đan rót cho cô một ly nước đường.
"Tôi không uống nước đường, nước đun sôi để nguội là được rồi."
Đào Đan bất ngờ nhìn cô một cái, cô ta cũng không có cố chấp, dù sao đường cũng là tự mình mang đến, không uống càng tiết kiệm.
Lý Tư Vũ thấy cô ta chỉ bỏ một ít đường trắng vào nên cô không muốn uống một chút nào.
Nước kia không ngọt không mặn, cũng không dễ uống, còn không bằng uống nước đun sôi để nguội.
"Gần đây bí thư Đào có thời gian không?"
Đào Đan uống một ngụm nước, mím môi nhấm nháp vị ngọt trong miệng.
"Ừm, ngoại trừ giờ làm việc, bình thường tôi không có việc gì."
Lý Tư Vũ cười gật đầu.
"Vậy có thời gian đến nhà tôi ăn cơm không? Ngay lúc mới gặp cô, tôi cảm thấy cô rất dễ gần, tôi muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, được không?"
Đào Đan thật sự nghĩ không ra Lý Tư Vũ muốn gì, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Dù sao có ăn thì ai chê nhiều? Ít về nhà ăn một bữa càng tiết kiệm.
Hai người hẹn nhau hai ngày sau Đào Đan đến xưởng quặng đón Lý Tư Vũ tan làm, sau đó lại đến nhà cô ăn cơm.
Sau khi tan tầm về nhà, Lý Tư Vũ thật thà ở nhà chờ Bùi Tử Hào giao hàng tới.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lý Tư Vũ mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Bùi Tử Hào, anh ta đẩy xe đạp, chỗ ngồi phía sau chở một cái túi dệt.
*** (Túi dệt – loại túi sợi tổng hợp đan to đùng có 2 quai xách nhà mọi nhà hay đựng đồ cất đi ấy).
Đẩy xe vào sân, Lý Tư Vũ giúp anh ta khiêng vải vào trong nhà.
"Thật sự là cám ơn anh, nếu không phải có anh giúp tôi đưa tới đây, chắc tôi còn chưa khiêng về đến nhà đâu."
Lý Tư Vũ cười đưa cho anh ta một ly nước ấm.
Bùi Tử Hào tiếp nhận nước uống một chút.
"Không sao, dù sao tôi tan làm cũng thuận đường."
Hai người đang tán gẫu, Lý Tư Vũ còn tính cùng anh ta thân cận một chút, phát triển trở thành bạn bè càng tốt, như vậy về sau còn không phải tùy tiện chọn vải sao?
"Cốc cốc ..."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lý Tư Vũ buồn bực, lúc này rồi mà còn ai đến chứ?
Bên ngoài trời đã tối, nương theo ánh sáng trong nhà, cô đi ra ngoài và mở cửa.
Một bóng người cao gầy đứng đó, nhìn thấy Lý Tư Vũ mở cửa lập tức đi thẳng vào.
"Mở cái cửa mà chậm vậy."
Hết Chương 103: Ai đó gõ cửa.