Lý Tư Vũ ngồi trên ghế, Bùi Tử Hào nhanh chóng bưng một ly nước đun sôi để nguội tới.
"Cám ơn anh."
Bùi Tử Hào khẽ mỉm cười nói:
"Tôi không thích ngọt, cho nên văn phòng không có đường, chỉ có nước đun sôi để nguội này thôi."
"Không sao, tôi cũng không thích nước đường lắm."
Lý Tư Vũ nghiêm túc nói xạo.
Thực ra ngoài các loại kẹo thì đồ uống ngọt cô cũng thích, còn thích thịt lợn kho các loại củ cải đường.
Bùi Tử Hào gật gật đầu:
"Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Lý Tư Vũ có chút ngượng ngùng, vốn không có việc gì, chỉ là tới đây xem có người này thật hay không.
Nhưng gặp được người rồi, anh ta cũng mở lời hỏi, vậy không nói gì chẳng phải là uổng công một chuyến sao?
"Tôi cần ít vải, dùng tiền mua hoặc là đổi lương thực đều được."
Bùi Tử Hào suy nghĩ một chút, sau đó anh ta nhìn Lý Tư Vũ cả nửa ngày.
Lý Tư Vũ bị anh ta nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, người đàn ông này tóc ngắn, được cắt rất sạch sẽ.
Anh ta có một đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, mỗi lần anh ta cười người đối diện đều bị ánh mắt của anh ta hấp dẫn.
Không thể không nói, Bùi Tử Hào này chẳng những đẹp trai, tính tình cũng không tệ, hơn nữa chức vị công việc lại tốt.
"Tôi dẫn cô đi xem một chút nhé, xem xong chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Bùi Tử Hào đứng dậy đưa cô đi đến nhà kho.
Cửa nhà kho không có người trông, anh ta lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong tối đen như mực, nhìn không rõ tình hình bên trong.
Bùi Tử Hào nhấn công tắc điện, ánh sáng màu vàng cam được thắp sáng bên trong.
Lý Tư Vũ đi vào nhìn một đống vải, không ngăn được hai mắt phát sáng.
Mẹ cô ở nông thôn cả người mặc quần áo vá chằng vá đụp, đã rách nát từ lâu rồi.
Thực ra mọi người trong nhà đều như vậy, chỉ là trong mắt cô chỉ có mẹ mình mà thôi.
Vải cô gửi về, có lẽ cụ bà không nỡ may quần áo cho mình, chắc chắn sẽ may đồ cho đứa nhỏ đi học, hoặc là là mấy người đàn ông.
Lý Tư Vũ ở bên trong chọn chọn nhặt nhặt, nhìn thấy vải không có khuyết điểm nhiều đến mức không có đường để đi.
Có điều lúc nãy trên đường tới đây Bùi Tử Hào đã nói qua, chỉ có thể mua vải lỗi, vải không lỗi thì không thể mang đi.
Lý Tư Vũ nén cảm xúc xuống, cô chuyển tầm mắt qua vị trí khác.
Cô sợ nhìn thêm vài lần chắc cô sẽ đem tất cả đồ thu vào trong không gian mất ...
Chọn hết nửa giờ, Lý Tư Vũ ngượng ngùng nhìn một cuộn vải lớn bên cạnh mình.
Hình như cô không thể quang minh chính đại mang đi nhiều như vậy được?
Bùi Tử Hào cũng biết, nên anh ta nói:
"Tối tôi sẽ đưa vải qua cho cô, cô không cần lo lắng đâu."
Đúng là một người đàn ông ấm áp!
"Cám ơn anh, thật sự là quá cảm ơn anh."
Lý Tư Vũ nói lời cám ơn thật ngọt ngào, về sau còn phải lui tới thường xuyên mà.
"Đồ lúc nãy nói thì tối tôi đến sẽ nói cho cô biết để cô chuẩn bị, có được không?"
Bùi Tử Hào nhìn cô, mắt đầy thăm dò.
Hết Chương 102: Tới kho của xưởng dệt (ngoài 47).