Trong hơi thở của Phó Vu Sinh, Thưởng Nam bỗng cảm nhận được sự nghiêm khắc đến khắt khe.
Được rồi, diễn viên ở đẳng cấp này hẳn là rất nghiêm khắc, thái độ với công việc chắc chắn khác với những ngôi sao lưu lượng như cậu, họ đáng được gọi là nghệ sĩ hoặc nhà hoạt động nghệ thuật hơn cậu.
Phó Vu Sinh rất ít nói, giờ đây anh lại bắt đầu nhập tâm vào ống kính.
Cảm giác ống kính của anh là bẩm sinh, dù là cảnh hành động thuần túy hay thoại đều không thấy dấu vết của việc tìm kiếm góc quay, nhưng ống kính luôn bắt được hình ảnh phù hợp nhất, góc độ tốt nhất của Mạnh Đông. Đó là bản lĩnh của diễn viên có thâm niên, đặc biệt là trong đoàn phim lớn như của Trương Tinh Hỏa, nơi không ai quay quanh diễn viên.
Kể cả Phó Vu Sinh cũng phải tự tìm góc quay, Trương Tinh Hỏa không chiều chuộng diễn viên, ông ấy cần mọi người xoay quanh câu chuyện và máy quay.
Buổi chiều hầu hết là cảnh quay của Mạnh Đông, Thưởng Nam chen chúc cùng các quay phim phía sau màn hình giám sát để xem, cậu không chuyên như họ, cậu chỉ đơn thuần là ngắm nhìn thôi.
Chu Lập đưa nước cho Thưởng Nam, cậu sờ bụng: “Đói quá.” Sáng nay cậu chỉ ăn nửa miếng bánh mì, ăn vài miếng cháo, hoàn toàn chưa no, vậy mà Chu Lập không cho cậu ăn tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT