Đồng Hỉ có vẻ vẫn đang suy nghĩ nên không để ý đến lời của Giang Tức.
“Nhưng mà...” Cậu ấy vẫn lo lắng nhưng lần này cậu ấy liếc nhìn Giang Tức: "Giang Tức không phải là con người, mặc dù bây giờ trông cậu ấy khá giống chúng ta nhưng vẫn có rất nhiều điểm khác bọn mình mà, cậu nhìn mặt cậu ấy xem, trắng bệch như ma ấy, sao cậu có thể ở bên cậu ấy được?"
"Cậu ấy không thể ra ngoài cửa này, còn phải nhờ cậu dẫn đi. Cậu có thể giới thiệu cậu ấy với dì và mọi người không? Cậu sẽ giới thiệu như thế nào? Thậm chí cậu ấy còn không có danh phận nào, tra ra thì cũng chỉ thấy giấy chứng tử của cậu ấy thôi. Được rồi, vậy thì chúng ta có thể giả mạo danh phận cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không xuất hiện được trong camera, mọi ống kính đều không có tác dụng với cậu ấy, nếu lộ ra thì đối với cậu ấy sẽ là tai hoạ và với cậu cũng có thể là như vậy.”
Đồng Hỉ thực sự lo lắng nên nói một cách đầy kích động, nước bọt phun ra khắp nơi. Giang Tức kéo Thưởng Nam lại gần mình hơn khiến Đồng Hỉ thốt lên: “Có nghe mình nói gì không đấy?”
"Nghe mà, nghe mà" Thưởng Nam đáp, cậu ngập ngừng nói: "Mình đang nghĩ xem có thể lấy lại những thứ mà Giang Lâm đã lấy không."
"Lấy kiểu gì? Thò tay vào mà lấy à?"
“Khi chúng ta mới chuyển đến đây, Giang Tức vẫn chưa có thân thể của riêng mình, nhưng dạo gần đây cậu ấy đã có rồi, mà cậu cũng thấy đó, tình trạng của Giang Lâm ngày càng xấu đi” Thưởng Nam chậm rãi nói. Lúc cậu nói thì ngón tay của Giang Tức ấn lên phần xương nhô lên sau gáy cậu, cảm giác lạnh lẽo từ khe xương lan ra đầu ngón tay: "Vậy nên mình nghĩ, có lẽ những gì mà Giang Tức đã mất, có thể sẽ quay trở lại..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT