Giờ Thưởng Nam đã có thể thấy trong mắt Lục Cập nhiều thứ mà anh không còn che giấu nhưng các hành động của Lục Cập vẫn rất kiềm chế. Anh không chỉ yêu cầu người khác giữ quy tắc mà bản thân cũng tuân thủ chúng. Anh hành động theo quy củ, chứ không chỉ theo cảm xúc nên anh chờ đợi Thưởng Nam lớn lên, nhưng điều đó không có nghĩa là anh rất kiên nhẫn, ngược lại, càng chờ lâu thì khát vọng tích lũy càng nhiều.
Bà Hương lại đặt làm thêm vài chiếc mũ rộng vành, vành mũ rộng đến mức bà phải nghiêng người mới có thể ra vào cửa phòng.
Có chiếc màu trắng, xanh đen, màu vàng tươi... Rất phô trương.
Thưởng Nam có thể thấy tâm trạng của bà rất tốt.
“Nói như nào nhỉ?” Bà Hương mặc chiếc hai dây váy vàng, váy dài đến gối, bà đứng trước gương, đội chiếc mũ vàng rồi chỉnh vị trí của nó, vừa làm vừa nói: “Nghĩ đến việc Lục Tiêu sắp chết thì ta vui muốn bay lên được.”
Thưởng Nam nằm trên tay vịn của ghế sofa,: “Không phải chỉ đơn giản như vậy chứ?”
“Anh nói xem, anh? Lục Cập? Lục Thân?” Thưởng Nam gọi ba danh xưng nhưng Lục Cập vẫn không rời mắt khỏi quyển sách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT