Lục Cập hỏi: “Thích trẻ con?” Hỏi xong, anh quay đầu sang chỗ khác rồi ho vài tiếng. Anh rất khó tưởng tượng ra cảnh Thưởng Nam bế hai đứa trẻ, vì bản thân Thưởng Nam vẫn chỉ là một đứa trẻ, khái niệm lập gia đình có vẻ còn rất xa với cậu nhưng Thưởng Nam cũng không hẳn là nói sai, thời bọn anh 16 tuổi thì nhiều người đã bế con rồi.
Tuy nhiên, thời nay đã khác, kết hôn muộn và sinh con muộn trở thành bình thường. Anh quay lại nhìn Thưởng Nam, cảm thấy lập gia đình sau ba mươi tuổi cũng rất tốt.
Nghe Lục Cập hỏi, Thưởng Nam lập tức lắc đầu: “Không thích.” 
Lo rằng Lục Cập sẽ nghĩ cậu quá vô tâm rồi giá trị hắc hóa khó khăn lắm mới giảm lại tăng lên, Thưởng Nam bổ sung suy nghĩ thật của mình: “Em thấy em không thể đảm đương được trách nhiệm nuôi dưỡng một sinh mạng.” Cơ thể này của cậu vốn là trẻ mồ côi, trong ký ức, cậu bị bỏ rơi ở cổng trại trẻ vào mùa đông. Nếu không có viện trưởng, chắc chắn cậu đã bị chết cóng vào đêm đó. Không phải cha mẹ nào cũng đều làm tròn trách nhiệm, như cha mẹ Thưởng Nam, như cha của Lục Cập.
Khi nói điều này, trên mặt Thưởng Nam toát lên sự trưởng thành không phù hợp với tuổi tác. Lục Cập chăm chú nhìn khuôn mặt cậu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt có chút u buồn của cậu. Trầm mặc một lúc, anh đưa tay áp lên gáy của Thưởng Nam rồi dịu dàng vuốt ve: “Tiểu Nam, em có muốn tìm người thân của em không?”
“Nếu em muốn, anh có thể giúp.”
Thưởng Nam lắc đầu thật nhanh: “Không muốn.” Một lát sau, cậu nhìn Lục Cập rồi kiên định nói: “Không phải anh chính là người thân của em sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play