Rất nhanh Lục Cập đã bước ra từ cửa chính. Lúc này, anh không còn là dáng vẻ khi ở trong phòng nữa; áo khoác của anh bỏ lại trong phòng, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, khuôn mặt trắng bệch gần như làn tuyết mùa xuân sắp tan, từ khuôn mặt đó có thể thấy được đỉnh núi Mĩ Vụ cùng ánh trăng mờ ảo.
"Tôi nên tỏ ra sợ hãi hơn một chút, đúng không?" Thưởng Nam hỏi 14.
Sau khoảnh khắc đầu tiên cảm thấy có chút kinh hoàng, nhịp tim của cậu dần bình ổn lại.
Khi Lục Cập tiến lại gần, 14 trả lời: Thực ra hiện tại cậu trông sợ mất mật rồi.
Một cậu bé 15 tuổi mang theo nét ngây thơ bẩm sinh, khi sự ngây thơ ấy bị sợ hãi đánh tan, bất kỳ biểu cảm nào hiện lên trên khuôn mặt đều trở nên không hợp, càng không hợp, nghĩa là cậu càng sợ hãi.
Lục Cập đứng trước mặt Thưởng Nam nhưng cậu không hề lùi bước.
"Em nhìn thấy gì?" Giọng của Lục Cập rất ấm áp, giống hệt giọng lần đầu gặp nhau. Nói xong, anh ho vài tiếng, đôi chân mày hơi nhíu lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play