Thưởng Nam ra sức đẩy Kỳ Lệnh ra nhưng nó không nhúc nhích chút nào, trái lại chính cậu lại mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cậu đành từ bỏ rồi vùi mặt vào cổ lông xù của Kỳ Lệnh sau đó lầu bầu: “Mơ đi.”
Khi còn nhỏ, có lần Thưởng Nam theo bố mẹ về quê tránh nóng, cậu từng thấy hai con chó hoang trên đường, một con cưỡi lên lưng con còn lại. Khi ấy, cậu tò mò bám vào cửa sổ nhìn, mẹ lập tức chạy đến bịt mắt cậu lại rồi quát: “Trẻ con mà cái gì cũng nhìn là sao?”
Nghĩ đến việc sau này Kỳ Lệnh có thể cũng sẽ như thế, da gà của Thưởng Nam nổi hết cả lên.
Cậu điên cuồng đẩy con mèo lớn ra: “Không phải cậu có thể biến nhỏ lại sao? Mau biến đi!” Rõ ràng là Kỳ Lệnh cố ý, cố tình trêu chọc cậu.
“Như thế này thoải mái hơn.” Kỳ Lệnh sợ đè hỏng cậu nên bèn dịch sang bên cạnh một chút nhưng cái đuôi thì vẫn quấn chặt.
Thưởng Nam mệt đến mức thở dốc, không còn hơi sức mà nói nữa. Lúc này, tay nắm cửa phòng bị vặn hai lần, người bên ngoài vặn không mở được, giọng nói nghi hoặc vang lên: “Ơ? Nam Nam, sao con lại khóa trái cửa vậy? Mẹ đã nói với con rồi mà, không được khóa cửa phòng, nhỡ đâu con có chuyện gì trong đó, bố mẹ không thể vào kịp thời thì sao?”
“Cậu mau trốn đi.” Thưởng Nam lập tức bật dậy, đá Kỳ Lệnh một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT