Thưởng Nam nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì tắt máy tính rồi nằm trở lại giường.
Cánh cửa được đẩy nhẹ, rất nhanh Thưởng Nam cảm nhận được Ngu Tri Bạch nằm xuống bên cạnh mình, chỉ là nằm thôi, không làm gì khác.
[14: Nó nghĩ nhiều quá.]
Thưởng Nam nhắm mắt lại: "Thật ra không cần phức tạp như vậy, tất cả đều là chuyện thuận theo tự nhiên."
[14: Cậu nói lời đó với nó đi.]
"..." Thưởng Nam im lặng một lúc rồi nói: "Nó thực sự vẫn cần phải học hỏi nhiều."
Sau khi Thưởng Nam ngủ, Ngu Tri Bạch nằm gần cậu hơn một chút, cậu ấy thích hương thơm trên người Thưởng Nam, không có mùi hương công nghiệp nồng nặc, cũng không có cảm giác ẩm ướt mà mọi người ở phường Hồi Nam đều có, Thưởng Nam dịu dàng, trong trẻo như sương sớm mùa xuân, cũng như giọt sương buổi sáng mùa hè, sương mùa thu và tuyết trắng đầu mùa đông.
Từ khi nó được sinh ra, nó đã không thích phường Hồi Nam rồi. Mùi ẩm ướt ở đây khiến nó cảm thấy như cả thành phố phủ đầy mốc meo, mỗi khi trời mưa, mọi màu sắc ở Hồi Nam dần nhạt đi, trở nên xám xịt, u ám.
Nhưng sự xuất hiện của Thưởng Nam đã dần làm Hồi Nam trở nên tươi sáng và ấm áp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play