Không giống con người, Sá muốn nhìn Thưởng Nam đau đớn nhưng không phải kiểu đau đến mức muốn chết đi sống lại. Nó muốn anh cậu nhưng không quá đau, chỉ cần đau đến mức khiến Thưởng Nam khẽ cầu xin, nước mắt lã chã rơi xuống, giọng nói vì co giật mà run rẩy. Đau đến mức gương mặt anh nó đỏ rực như ánh hoàng hôn, để cho cơ thể và linh hồn anh, từng ngóc ngách trong lục phủ ngũ tạng của anh đều phải khắc ghi nỗi đau này.
Ánh mắt của Thưởng Nam có chút mơ hồ, toàn bộ cơ bắp trên người cậu, kể cả từng phản xạ nhỏ nhặt nhất, dường như đã không còn thuộc về chính mình. Ngón tay cậu đặt trên mép giường vô thức cong lại. Lúc trước, móng tay cậu chỉ hơi hồng hào, nhưng bây giờ, từng ngón một đều bị Sá cắn qua, không chỉ móng tay mà cả đầu ngón cũng đều ửng hồng.
Mỗi lần bị va đập, cậu đều siết chặt lấy mép giường, đến mức đồng tử cũng đột nhiên giãn lớn.
Cậu không có cảm giác như mình bị chẻ làm đôi, nói đúng hơn thì cậu giống như bị tháo rời ra từng mảnh, bị xé nát từng phần. Cậu cảm nhận được rõ ràng từng nụ hôn và vết cắn mà Sá để lại, chính Sác đến mức cậu có thể biết chúng rơi xuống vị trí nào trên cơ thể.
Thưởng Nam không dưới một lần cố gắng quay đầu, khó khăn nhìn ra ngoài rèm cửa để xem sắc trời. Mặc dù rèm cửa được làm từ loại vải che sáng cực tốt nhưng nếu bên ngoài đã sáng rõ thì ánh sáng len qua vẫn mạnh hơn so với khi trời tối hẳn.
Thoạt nhìn nó mỏng manh như cánh ve, tưởng chừng có thể rạn nứt bất cứ lúc nào.
Trời đã sáng rồi lại tối, trong khoảng thời gian đó, Thưởng Nam đã ngất đi một lúc, mà khi cậu tỉnh lại thì Sá vẫn đang cần mẫn cày cuốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT