Thưởng Nam ngủ trên sofa đến mức trời đất đảo điên, lúc Dương Hi gọi điện thì đã là hai giờ chiều. Cậu vất vả lôi điện thoại từ trong áo khoác ra, dặn Dương Hi mấy ngày tới trông coi cửa hàng giúp mình, đợi khỏi bệnh rồi mới đến. Chưa kịp để Dương Hi lên tiếng, Thưởng Nam đã nhận được một cuộc gọi khác và lập tức chuyển sang cuộc gọi mới.
Là phó chủ nhiệm văn phòng khu phố, giọng bà ấy hiền từ, nhưng tin tức mang đến lại chẳng tốt lành gì: "Mấy người đó yêu cầu bồi thường tiền thuốc men. Căn phòng đó không có camera giám sát, mà mọi người đều tận mắt thấy con nhà cậu đánh người. Chẳng ai tự dưng lại đi đánh chính mình đến mức đó, đúng không? Hơn nữa, lúc đó chỉ là cãi vã, không ai ra tay trước, chính con nhà cậu lao lên đánh người..."
Thưởng Nam đưa tay lên trán, cậu bị nhiệt độ nóng rực làm cho giật mình mà rụt tay lại: "Bà nói đi, cần bao nhiêu tiền?"
Phó chủ nhiệm hạ giọng, nói ra một con số.
Điện thoại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở của cả hai đầu dây, sau vài giây ngắn ngủi mà dài đằng đẵng, Thưởng Nam đột ngột bật dậy khỏi sofa: "Hai triệu?! Sao không đi cướp luôn đi?! Tôi không có tiền, muốn kiện thì cứ kiện đi! Mẹ nó chứ!"
"Tiểu Nam, Tiểu Nam..."
Cậu sốt đến mơ hồ, chẳng biết đã tắt điện thoại kiểu gì rồi nhân lúc đang tức đến mức tinh thần bừng tỉnh, cậu tranh thủ tắm nước nóng rồi nấu một bát mì trắng bốc khói nghi ngút. Lúc ăn đến miếng cuối cùng, một nỗi ấm ức và phẫn nộ tột cùng từ đâu trào dâng, mấy giọt nước mắt trong suốt nặng nề rơi xuống từ khóe mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT