Trong phòng không có camera giám sát, cảnh sát hoàn toàn không thể điều tra, cộng thêm video trong điện thoại của A Na, cô là hung thủ đã là sự thật không thể chối cãi. Còn về việc cô có tự móc mắt mình ra ăn hay không, cũng không thể chứng minh được.
A Na phải bị cảnh sát địa phương áp giải, không thể đi cùng họ.
Bây giờ Tái Lâm không thể lái xe, anh ta được đưa lên xe của Trần Huyền, còn xe của anh ta thì do thím Quốc lái về.
“Thím có bằng lái nhưng chưa lái xe bao giờ, nếu đâm hỏng xe thì đừng trách thím đấy nhé.” Thím Quốc run rẩy ngồi vào ghế lái phụ: “Đúng là tiền nào của nấy, ngồi trên xe này còn thoải mái hơn xe nhà thím nhiều.”
Trần Huyền lái xe rất chậm, đi sau mọi người. Xác định họ sẽ không quay lại, anh dừng xe bên vệ đường rồi tắt máy.
Thưởng Nam ngồi ở ghế lái phụ: “Mất bao lâu?”
“Khoảng nửa tiếng.” Trần Huyền mở cửa sau xe, bước lên xe và mở một túi hành lý màu đen, lấy ra từng gói dụng cụ: “Cậu ta chỉ có một bên mắt, hơn nữa lại là mắt người. Anh có thể gắn mắt giả bằng đá cho bên còn lại, nhưng con mắt thật kia có thể sẽ bị nhiễm trùng và hoại tử, điều này phải xem sức đề kháng của cậu ta thế nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play