Thưởng Nam không thể chống đỡ nổi một Trần Huyền như vậy. Trần Huyền ghét sự mất kiểm soát, nó là con rối, nó mãi mãi đam mê việc kiểm soát mọi thứ thuộc về mình, bao gồm cả con người.
Chỉ một giây sau, Thưởng Nam đã xuống nước: “Anh…”
Nhận ra ánh mắt của Trần Huyền thay đổi, cậu lại đổi giọng: “Daddy, em làm gì có không gian riêng tư nào chứ” Cậu xòe hai tay ra: “Tất cả của em đều là của anh.”
Lúc này Trần Huyền mới thu lại vẻ méo mó quái dị trên gương mặt, anh đưa tay xoa đầu Thưởng Nam: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bàn tay của Trần Huyền hơi lạnh, trong khi bình thường luôn ấm áp, điều này chứng tỏ vừa rồi anh đã chuyển sang trạng thái con rối, Thưởng Nam đi sau Trần Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Dưới chân là con đường sỏi đá, không phải loại sỏi được gia công công nghiệp đều tăm tắp, mà là loại đá sỏi được người dân trong thôn xã gần đó tự đào ở đâu đó về để san lấp, nhưng chỉ cần mưa xuống, cát và bùn tan chảy cuốn trôi đi thì để lộ ra những viên đá lớn nhỏ lổn nhổn.
Thưởng Nam đi lại rất khó khăn nên nhanh chóng bị Trần Huyền bỏ lại một đoạn dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play