Trần Huyền mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhất, không một chút trang trí, quần dài màu đen rủ xuống thanh thoát, tóc buộc ra sau toát lên vẻ uể oải dịu dàng.
Đúng như Thưởng Nam đoán, cửa hàng này quả nhiên làm ăn rất tốt, bởi so với căn phòng làm việc nhỏ hẹp tối tăm phía sau, khu vực tiếp khách rộng rãi sáng sủa chẳng khác nào một phòng triển lãm cao cấp.
Mặc dù Trần Huyền là thợ sửa búp bê nhưng công việc này đòi hỏi nhiều thời gian và công sức, mỗi tháng anh chỉ nhận năm đơn hàng nhưng giá đắt vô cùng. Ngoài ra, nguồn thu lớn nhất của cửa hàng chính là quần áo và phụ kiện cho búp bê.
Cửa hàng quảng cáo rằng mọi thứ đều làm thủ công, một chiếc váy đơn giản nhất cũng phải vài trăm tệ, nhưng vẫn có nhiều người xếp hàng vì yêu thích kiểu dáng. Tuy nhiên, việc nhận đơn hay không hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của Trần Huyền.
Cửa hàng có ba nhân viên bán hàng và một thu ngân, nhờ đó Trần Huyền có thể tập trung trang điểm cho con búp bê mới của mình tại bàn làm việc nhỏ bên ngoài.
Thưởng Nam chỉ cảm thấy cái đầu của mình bị sờ tới sờ lui, bóp nắn đủ kiểu rồi bị xịt lên một loại hóa chất có mùi kỳ lạ, các loại bút vẽ và cọ trang điểm liên tục lướt qua gương mặt. Trong lòng Thưởng Nam đã làm đủ loại biểu cảm nhưng 14 lại chiếu cho cậu thấy gương mặt hiện tại của mình.
Biểu cảm của cậu là kiểu tội nghiệp đáng thương, đôi mắt to đến mức nếu đặt lên mặt người thật thì trông sẽ rất kinh dị, nhưng khi đặt trên mặt búp bê thì lại vô cùng hoàn hảo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT