Thưởng Nam và Hạnh Huy đã dừng lại ở thành phố này gần nửa năm vì Thưởng Nam không có chứng minh nhân dân, không có hộ khẩu, cũng không có giấy tạm trú, chẳng có gì cả. Cuối cùng, Thưởng Nam nói rằng cả nhà mình đã chết hết, sau khi sở công an cùng một số đơn vị khác hợp tác giải quyết thì cậu mới được cấp hộ khẩu và chứng minh nhân dân.
Địa chỉ trên hộ khẩu được nhập theo thị trấn của Hạnh Huy, vì trong hệ thống hoàn toàn không tồn tại một nơi nào tên là trấn Ô Dương.
Chớp mắt đã sang thu, Thưởng Nam cuối cùng cũng có thể tiếp tục hành trình, ngồi trên máy bay, cậu bay thẳng đến thành phố S.
Thành phố S quả không hổ danh là thành phố phồn hoa nhất, ngay cả sân bay cũng lớn gấp nhiều lần thành phố trước đó. Trong loa phát thanh vang lên giọng nữ dễ nghe, lần lượt thông báo thông tin chuyến bay bằng hai ngôn ngữ khác nhau.
Lấy hành lý xong, hai người bước ra khỏi sảnh. Nơi này đông nghịt người, ánh nắng chói chang xuyên qua lớp kính vòm phía trên, gay gắt đến mức khiến người ta không dám tùy tiện mở mắt.
Hạnh Huy cảm thấy thành phố trước đã rất lớn rồi, không ngờ thành phố này còn rộng hơn, nhưng cậu ta thích những nơi náo nhiệt như thế này.
Cậu ta đeo chiếc balo cũ kỹ, quê mùa, ưỡn ngực đi bên cạnh Thưởng Nam, hoàn toàn không để ý tại sao Thưởng Nam lại quen thuộc với các quy trình giao thông đến vậy, cứ như thể cậu vốn đã sống ở đây từ lâu vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play