Không chỉ sắc mặt trắng bệch mà trong đầu Thưởng Nam cũng trống rỗng như một tờ giấy trắng.
Cậu quên cả việc gỡ cái xúc tu đang quấn chặt lấy bắp chân mình mà chỉ căng thẳng nhìn xung quanh, nếu bị ai đó phát hiện ra, Hựu Minh sẽ lập tức bị Viện Khoa học Quốc gia bắt đi, còn bắt đi làm gì, cậu không dám nghĩ tiếp.
May mà không ai chú ý đến bên này bởi lúc này người thì tụ tập ở quầy chọn bài hát, người thì giành nhau micro hét ầm lên, thêm vào đó phòng karaoke khá tối, dù có người ngồi bên cạnh, họ cũng khó nhận ra điều bất thường ở Hựu Minh.
“Hựu Minh...” Thưởng Nam nhất thời không biết phải nói gì, giá trị hắc hóa vẫn chưa giảm xuống, cậu không rõ cái xúc tu này xuất hiện là do chủ động hay vô ý. Nếu là vô ý thì việc cậu phát hiện ra bí mật của Hựu Minh liệu có khiến cậu ấy xử lý mình để bịt đầu mối không? Nhưng rồi cậu lại nhớ ra, Hựu Minh đã có giá trị tình cảm với mình mà đã có tình cảm thì chắc chắn sẽ không làm hại mình.
Dẫu biết Hựu Minh sẽ không làm hại mình nhưng cậu vẫn không hiểu nổi hành động của Hựu Minh. Đây là... xúc tu! Đây là thứ có thể tùy tiện để lộ ra được sao?
Thưởng Nam nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy xúc tu của Hựu Minh, khi đó cả hai mới 5 tuổi, Hựu Minh đục một cái lỗ trên tường và thò một đoạn xúc tu nhỏ xíu ra, so với hiện tại thì xúc tu hồi đó quả thực nhỏ bé, đáng yêu hơn nhiều, còn bây giờ thì đoạn xúc tu này trông chỉ như một phần nhỏ trong cả xúc tu chính. Chỉ cần nhìn đoạn này cũng đủ hình dung rằng bản thể của Hựu Minh lớn hơn rất nhiều so với lúc nhỏ.
“Tiểu Nam, mình thấy đau đầu quá... Hình như mình uống say rồi.” Hựu Minh nhẹ nhàng nhíu mày rồi ngả đầu lên vai Thưởng Nam, như thể không hề hay biết xúc tu của mình đang quấn lấy bắp chân đối phương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play