Hoài Thiểm ngồi xổm xuống, anh không sợ lạnh, bàn tay nhanh chóng vun được vài đống tuyết lớn. Thưởng Nam cũng ngồi xổm xuống bên cạnh anh: “Giám mục, ngài định nặn người tuyết sao?”
“Linh mục, em ngồi gần tôi như thế, lát nữa tôi sẽ mượn cổ của em để sưởi ấm tay đấy.”
Thưởng Nam lập tức rướn người, đưa cổ ra trước mặt anh: “Vậy ngài cứ sưởi đi.”
Hoài Thiểm liếc nhìn Thưởng Nam một cái, cậu đang quấn khăn quàng đen, lúc này cậu kéo khăn xuống để lộ một khoảng da trắng mịn nhỏ. Làn da ấy vừa tiếp xúc với không khí đã lập tức dựng lên lớp lông tơ mỏng.
“Nhưng nếu em bị cảm, tôi lại phải chăm sóc ngài. Ý tốt của em, tôi xin nhận.” Nói rồi, Hoài Thiểm kéo khăn quàng lên che kín cổ cho Thưởng Nam.
Lúc này, trong sân đã có mười một đống tuyết. Anh đúng là đang nặn người tuyết, ngay cả Malivai trong nhà cũng phát hiện ra. Anh ta ôm từ bếp ra một rổ cà rốt và một rổ nút áo đủ màu rồi hớn hở đến bên cạnh họ: “Nặn người tuyết sao? Cho tôi tham gia với!”
Malivai còn nói: “Công chúa A Phất vẫn đang khóc, các giáo viên của cô ấy đang an ủi cô ấy rồi.” Dường như Malivai vẫn chưa biết vì sao công chúa lại khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT