"Tiểu Hạ à, cậu và Thẩm tổng tình cảm quá rồi nha."
"Đúng vậy, tình yêu của người trẻ tuổi, hâm mộ quá đi thôi."
Hạ Trĩ cười gượng hai tiếng, phụ họa: "Vâng, anh ấy rất thương tôi." Nói xong, cậu đi tới chỗ sạc điện thoại ở bên cạnh, thấy đã sạc được một ít pin, mở điện thoại di động lên để xem hướng đi của Weibo.
Thẩm Thời Kiêu chỉ mới đăng Weibo vẻn vẹn có 20 phút, đã có tới 200 000 lượt thích, số bình luận lên tới mấy chục nghìn, đa số đều nói hai người tình cảm quá.
「Cho nên, mục đích của hợp đồng này chỉ là để ngược kẻ độc thân thôi đó.」
「Làm fan CP của Thời Hạ thực sự quá hạnh phúc, chính chủ show tình cảm mỗi ngày, mấu chốt đường nào cũng là thật!」
「Đúng vậy, bạn không cần phải lo lắng về những scandal như lừa dối hay trật bánh giữa hai người này, hơn nữa còn vô cùng chân thật.」
「Mau tag bạn trai vô đây học hỏi đi nè.」
Hạ Trĩ cầm điện thoại di động, ý cười đầy mắt.
Suy nghĩ một lát, sau đó cậu bình luận ở bên dưới: "Xin lỗi, hiệp ước bất bình đẳng của tôi và Kiêu Kiêu bị phơi bày, không phải chúng tôi muốn show tình cảm gì đâu."
Sau mấy từ đó, còn kèm theo biểu tượng cảm xúc là đôi tai thỏ màu hồng nhạt.
Thẩm Thời Kiêu nhanh chóng trả lời bình luận của cậu: "Sửa lại một chút, cái này không tính là hiệp ước bất bình đẳng gì đâu. Nói đúng hơn, là tôi cam tâm tình nguyện ký tên, hao tốn tâm tư mới có được."
Những người hâm mộ bày tỏ: Tui hiểu rồi tui hiểu rồi! Đừng có nhét cơm chó nữa mà!
Một tờ hợp đồng gây sóng gây gió, rất nhanh đã bị dập tắt, người qua đường ăn dưa bị nhét cho một miệng cơm chó, giá cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị lại tăng mạnh.
Thật ra, hôm nay Thẩm Thời Kiêu có thể nhanh chóng nhìn thấy tin tức này, là vì hắn có một nhiệm vụ giao cho bộ phận tuyên truyền.
Đó chính là cổ phần của tập đoàn Hạ thị, kể từ hôm nay sẽ chuyển toàn bộ tới danh nghĩa của Hạ Trĩ.
Hiện tại, Thẩm thị thu mua Hạ thị đã được hai tháng, trên tay Thẩm Thời Kiêu có 54% cổ phần, số cổ phần còn nhiều hơn khi Hạ Hoài Sơn nắm quyền chủ tịch.
Tuy rằng sinh nhật của Hạ Trĩ qua rồi, nhưng món quà này không tính là quá muộn.
Hắn hao tốn tâm tư, chỉ vì muốn giao lại cho Hạ Trĩ thứ vốn thuộc về cậu, để tất cả mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Đêm nay, hot search đã định là được thảo luận không ngừng.
Rất nhanh, tin tức Hạ Trĩ trở thành cổ đông lớn nhất của Hạ thị được truyền đi, nhiều tài khoản tài chính và kinh tế lập tức chuyển phát Weibo.
Có cư dân mạng tổng kết, Hạ Trĩ một mình nắm giữ một số lượng lớn cổ phần của ba công ty, thực sự là một ông lớn của giới tài chính và kinh tế.
Ăn tiệc tiệc khánh công với đài truyền hình xong, bộ phim truyền hình đầu tay của Hạ Trĩ sẽ phát sóng tối nay. Trong phim, cậu đóng vai một công tử nhỏ trơn bóng như ngọc, chỉ riêng ngoại hình đã hấp dẫn một lượng fan nhan sắc lớn, chứ đừng nói chi là cậu còn có kỹ năng diễn xuất linh động tuyệt vời.
Fan Weibo nhanh chóng tăng mạnh, Hạ Trĩ đứng ở cửa khách sạn, có chút ngây người.
Kể từ ngày cậu còn đóng vai phụ, vẻn vẹn chưa tới một năm, cuộc sống của cậu đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Mà tất cả những điều này, đều là vì cậu và Thẩm Thời Kiêu gặp nhau lần nữa.
Tiểu Bàn thấy cậu ngẩn người, lấy áo khoác ra: "Trĩ Trĩ, khí trời mùa thu lạnh lắm, mặc áo khoác vào đi."
Trong nửa năm này, kinh tế của Tiểu Bàn và Hạ Trĩ cũng dư dả hơn xưa, số tiền mà hồi trước Hạ Trĩ kiếm được đều được cậu chuyển vào một chiếc thẻ ngân hàng, cậu cũng chuẩn bị vài bao lì xì đỏ thẩm dày cộm cho nhóm bạn của mình, nếu Tiểu Bàn tích góp được nhiều hơn, không quá vài năm có thể mua nhà ở Bắc Kinh rồi.
"Đó là Thẩm tổng hả?"
Theo giọng nói của Tiểu Bàn mà nhìn qua, Hạ Trĩ tò mò: "Làm sao anh ấy biết chỗ tôi ăn cơm?"
Tiểu Bàn cười hì hì: "Tôi truyền tin tức đó."
Túm áo gió bước nhanh chạy đến trước xe, Hạ Trĩ chui vào thắt chặt dây an toàn: "Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Thời Kiêu: "Thực hành làm một người chồng tiêu chuẩn."
Nhắc tới chuyện này, Hạ Trĩ khẽ mỉm cười, "Thế hợp đồng kia rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Bàn tay ấm áp của Thẩm Thời Kiêu nắm lấy tay cậu, giúp cậu ủ ấm, "Đó là điều khoản bí mật, chờ em khai phá."
Hạ Trĩ: "Nếu như chuyện này không xảy ra thì sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Như vậy anh sẽ dựa theo mấy điều khoản ấy mà làm thôi, hợp đồng cũng chẳng sao."
Hạ Trĩ không khỏi cảm thán, cũng may là Thẩm Thời Kiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, may mà đối phương lúc đó muốn cho cậu một cái "lãng mạn nhỏ", nếu không ải này khó mà qua được rồi.
"Nếu đã như vậy, hợp đồng kia có tính không? Dù sao cũng đã. . . ba năm rồi?"
Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu: "Không phải nói rồi sao, nếu như Hạ tiên sinh không chê tôi, hợp đồng sẽ có hiệu lực vĩnh viễn nhỉ?"
Hạ Trĩ gãi đầu một cái: "Xém quên chuyện này mất. Anh yên tâm, tạm thời em chưa có ghét bỏ anh đâu."
Thẩm Thời Kiêu: "Ồ ~ cho nên, sau này sẽ ghét bỏ ư?"
Hạ Trĩ cười một cách xấu xa: "Phải xem biểu hiện của anh đã."
Mới vừa về nước có mấy ngày, Hạ Trĩ lại sắp phải đi tới Hollywood tiến hành tập huấn, kỳ hạn là một tháng. Nghe nói năm em họ trong gia tộc của Thẩm Thời Kiêu cũng thi đậu khoa biểu diễn, thông qua phỏng vấn mà nhận được một vai phụ nhỏ của bộ phim này, vì để tôi luyện kỹ năng diễn xuất, đặc biệt xin đi tham gia tập huấn cùng Hạ Trĩ.
Nhân lúc còn đang rảnh, Hạ Trĩ đặc biệt mua một vài món quà đến thăm bà Mạnh.
Cậu vừa tới, bà Mạnh vô cùng vui vẻ.
Kéo cậu lại trò chuyện, xong xuôi còn muốn đích thân xuống bếp làm vằn thắn cho cậu.
Hôm nay là cuối tuần, vào buổi trưa Mạnh Tử Trì từ công ty trở về, nhìn thấy bà Mạnh đang loay hoay, cũng xông vào giúp đỡ một tay.
Mạnh Tử Trì và Hạ Trĩ cũng đã lâu không gặp, Mạnh Tử Trì một bên làm vằn thắn, một bên ân cần hỏi han cậu.
"Gần đây thế nào?"
Hạ Trĩ: "Rất tốt. Qua mấy ngày nữa em sẽ phải đi nước ngoài tham gia tập huấn, để chuẩn bị cho bộ phim lần này."
Mạnh Tử Trì: "Phim gì thế, nổi tiếng như vậy hả?"
Hạ Trĩ: "Phim Hollywood, tên là 《 Ám hắc giả》, là một bộ phim thương mại thể loại hành động."
Bà Mạnh nghe xong thì cười: "Tiểu Trĩ thật là lợi hại."
"Anh mua cho em một thứ này." Biểu cảm của Mạnh Tử Trì khá là thần bí: "Ăn cơm xong sẽ cho em xem."
Hạ Trĩ: "Được."
Sủi cảo đơn giản phối hợp với mấy món ăn sáng ngon miệng, ba người ngồi vây chung một chỗ, vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Mạnh Tử Trì đưa một món đồ cho Hạ Trĩ, giới thiệu: "Đây là một loại quấn áo giữ ấm kiểu mới ở nước ngoài, dùng khoa học kỹ thuật tiên tiến làm ra, rất thích hợp với minh tinh như em. Thu hay đông gì mặc cũng được, nó trông mỏng manh nên nhìn không béo ú lên đâu, còn giữ ấm rất tốt nữa."
Bà Mạnh chọc ghẹo: "Con thấy không, Tử Trì giống nhân viên bán hàng quá đó chứ hả?"
Hạ Trĩ bật cười: "Cám ơn anh hai."
"Anh đặt làm riêng cho em ba bộ rồi, em có thể thường xuyên thay đổi, quần lót với tất nữa, cái nào cũng có ."
Nghe đến hai chữ quần lót, trong mắt Hạ Trĩ lộ ra sự kinh ngạc.
Bà Mạnh hỏi: "Tiểu Trĩ, làm sao vậy con?"
Hạ Trĩ: "Anh Mạnh cũng thật là, sao lại có thể tỉ mỉ chu đáo như vậy chứ."
Mạnh Tử Trì không nghe ra hàm ý trong đó, cười nói: "Đến nước ngoài, có nhu cầu gì, cứ việc tìm anh. Anh có rất nhiều bạn bè ở nơi đó, có thể để cho bọn họ quan tâm em nhiều một chút."
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, món tráng miệng là lê mùa thu ngọt ngào và quả trà, Hạ Trĩ nâng tách trà nóng hầm hập, vui vẻ nheo mắt lại.
Cuộc sống như này thật là dễ chịu quá đi.
Mạnh Tử Trì rất thích trò chuyện với Hạ Trĩ, Hạ Trĩ lý giải tâm tình của hắn. Có lẽ bởi vì Mạnh Tử Căng đột nhiên rời đi, Mạnh Tử Trì không có người thân cận, tâm lý chắc chắn sẽ không được thoải mái.
Trước khi Hạ Trĩ rời đi, Mạnh Tử Trì lại chọn rất nhiều thứ tốt từ trong nhà, hận không thể đều để cậu xách đi, rất có cảm giác sợ nhà chồng ngược đãi cậu.
Cuối cùng, cậu mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, thắng lợi trở về.
Trước khi lên xe, cậu cười ngọt ngào nói với Mạnh Tử Trì: "Cám ơn anh trai, rảnh rỗi tới tìm em chơi nhé."
Mạnh Tử Trì hơi run, vội đồng ý: "Được."
. . .
Về đến nhà, Thẩm Thời Kiêu thấy cậu mang về không ít thứ, đi tới đón lấy, "Đây là?"
Hạ Trĩ: "Có hộp sơn tra bà ngoại tự mình làm với một ít điểm tâm."
Thẩm Thời Kiêu trêu cậu: "Trước khi đi còn không quên thăm dò trong nhà một ít."
Bất quá, sau khi hắn nhìn thấy mấy túi quần áo giữ ấm, lấy tay lật qua lật lại, tò mò hỏi: "Đây là quần áo mùa thu hả?"
"Đúng vậy, anh Mạnh đưa cho em đó. Nghe đâu mùa đông mặc cũng được nữa, siêu cấp giữ ấm."
Thẩm Thời Kiêu lẩm bẩm nói: "Cậu ta còn rất tỉ mỉ nhỉ. Trĩ Trĩ, anh có thể mở ra nhìn thử không?"
Hạ Trĩ: "Được mà."
Sau khi mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một cái quần lót, vùng giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu lơ đãng nhíu lại, ánh mắt cũng không dịu dàng như lúc nãy nữa.
Hạ Trĩ đi tới, giải thích: "Là một bộ nội y giữ ấm, cho nên quần lót cũng có."
Thẩm Thời Kiêu tựa như cười mà không phải cười: "Người anh trai này của em cũng được đấy, không giống một anh trai mà giống người yêu hơn đấy."
Hạ Trĩ không đồng ý: "Sao mà giống nhau được chứ?"
Thẩm Thời Kiêu: "Nếu như anh có một em gái 22 tuổi, anh tặng nội y cho cô ấy, em sẽ không cảm thấy anh biến thái ư?"
Hạ Trĩ lẩm bẩm: "Nhưng em là em trai mà?"
Thẩm Thời Kiêu lẳng lặng mà nhìn cậu: "Em trai cũng không được."
"Được rồi được rồi! Em vứt là được chứ gì!"
Hạ Trĩ rút ba cái quần lót ra, làm dáng muốn ném vào thùng rác, "Làm như vậy được không?"
Thẩm Thời Kiêu khoanh tay: "Anh nghĩ là em nhặt nó về lại thôi."
Hạ Trĩ chấn động, nói lắp: "Anh xem em là cái gì chứ, sao mà em lại làm chuyện như thế được?"
Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu nửa ngày, đi qua cầm lấy quần lót, "Để anh xử lý nó."
[Có ai quên thuộc tính của ông Kiêu là phúc hắc hong trời :))) ]
Trước khi Hạ Trĩ đi tắm, cậu và Thẩm Thời Kiêu đã quyết định xong ứng cử viên cho vị trí quản lý chuyên nghiệp của công ty Hạ gia.
Hạ Trĩ không quen thuộc với việc điều hành và quản lý công ty, cũng không có thời gian, nhiều gia tộc lớn khi rơi vào tình huống như cậu, đều sẽ thuê giám đốc có chuyên môn về làm.
Mỗi tháng Hạ Trĩ cứ ngồi đợi lấy tiền là được.
Trong khi Hạ Trĩ tắm rửa, Thẩm Thời Kiêu gọi điện thoại cho Mạnh Tử Trì.
Mạnh Tử Trì hình như đang vận động, hơi thở có chút hổn hển: "Thời Kiêu, có chuyện gì sao?"
Mặt Thẩm Thời Kiêu không chút cảm xúc: "Cậu đưa cho Hạ Trĩ ba cái quần lót, tôi giúp em ấy nhận."
Mạnh Tử Trì: "Ồ đúng rồi. Nếu như cậu thích, tôi cũng chuẩn bị cho cậu mấy cái nhé."
"Không cần. Đúng rồi, làm bạn bè với cậu nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa thấy bên cạnh cậu có ở đấy, có thể hỏi xu hướng giới tính của cậu một chút không?" Thẩm Thời Kiêu hỏi thẳng.
Mạnh Tử Trì bên kia tựa hồ dừng lại, uống một hớp nước rồi nói: "Hẳn là thích phái nam."
Thẩm Thời Kiêu: "Rất tốt, ba cái quần lót này, tôi sẽ giữ lại làm quà gặp mặt cho bạn trai tương lai của cậu."
Mạnh Tử Trì vừa định hỏi hắn tại sao, bên kia đã cúp điện thoại.
Kỳ thực, mấy ngày trước hắn tình cờ gặp em họ của Thẩm Thời Kiêu, cảm thấy được cậu ấy cũng không tệ lắm. . .
Nhanh như vậy, liền muốn đưa quà gặp mặt rồi sao?
Mạnh Tử Trì bị Thẩm Thời Kiêu phát hiện tâm tư này, tâm trạng cũng không tệ lắm, đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Sau khi hắn tắm xong, ngồi ở thư phòng tìm tòi bộ phim Hollywood mà Hạ Trĩ sắp đóng.
Theo dữ liệu, dàn diễn viên quả thật rất tốt, nếu như Hạ Trĩ có thể diễn tốt, độ nổi tiếng có thể lan ra toàn cầu.
Chính là. . . Nghe nói Hollywood rất hay bắt nạt người mới, đặc biệt là là người ngoại quốc.
Hắn muốn đầu tư một số tiền vào đó, tránh để Hạ Trĩ bị người bắt nạt.
Thời gian trôi rất nhanh, cũng đến ngày Hạ Trĩ phải đi.
Bằng mắt thường có thể thấy gần đây nhân khí của Hạ Trĩ tăng rất nhanh chóng, tỷ lệ người xem phim truyền hình do cậu đóng vai chính đã phá vỡ kỷ lục của Li Zhi TV, số liệu trên webcast cũng vô cùng khả quan.
Số lượng fan ở sân bay quá nhiều, sợ sẽ gây nên sự cố, cho nên đặc biệt xin được đi ở lối VIP.
Kỳ thực, Thẩm Thời Kiêu định dùng máy bay tư nhân đưa cậu đi, mà Hạ Trĩ cảm thấy như vậy quá lãng phí, nói chỉ cần ngủ ngon là được rồi (?). [Tư bản đáng ghét :
"Không chịu nổi thì cũng đừng cậy mạnh, được chứ? Phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, nhớ chưa?"
Hạ Trĩ: "Vâng!"
Thẩm Đường rất sợ người anh họ này, thế nhưng nghe nói lần này có thể phỏng vấn vai phụ nhỏ 3 phút này, cũng có sự hỗ trợ từ anh họ, vẫn luôn cảm kích trong lòng.
Thẩm Đường lấy hết can đảm: "Anh họ ơi, em cũng sẽ cố gắng!"
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn y: "Ừ, có thể kiên trì thì kiên trì, cơ hội không dễ tới."
Tiểu Bàn đứng ở phía sau chà chà hai tiếng.
Tiêu chuẩn kép như vậy cũng được sao?
Sau khi Hạ Trĩ rời khỏi, Thẩm Thời Kiêu vẫn đứng ở cổng an ninh, không hề rời đi.
Hắn vịn lan can, lo lắng vô cùng.
Hoạt động quảng bá để kêu gọi đầu tư của bộ phim 《 Ám hắc giả》vẫn chưa bắt đầu. Đây là lần đầu tiên Hạ Trĩ đi xa hắn như vậy, còn phải tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, hắn thực sự không yên lòng.
Máy bay bay hơn mười giờ cũng đến đích. Thẩm Thời Kiêu an bài mọi thứ ở bên nà rất cẩn thận thích đáng, vừa xuống máy bay liền có xe đón cậu đến khách sạn gần nơi huấn luyện.
Hạ Trĩ mở tủ lạnh mini trong xe ra, phát hiện bên trong quả nhiên là nước uống trái cây mà mình yêu thích, đưa cho Thẩm Đường một bình, mình thì cười khoái chí uống cạn.
Thẩm Đường được quan tâm mà sợ hãi, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, cũng uống cạn.
Tiểu Bàn: ...
Ở khách sạn một đêm, hôm sau tập huấn cũng bắt đầu.
Vai của Hạ Trĩ là nam hai, phần diễn của cậu sẽ xuyên suốt bộ phim, là nhân vật trọng yếu.
Ngày hôm nay, cậu gặp vai nam chính Ryan.
Ryan thuộc loại tân binh mới lộ diện tại điện ảnh Hollywood, một bộ phim của anh ta vào năm ngoái đã tạo nên tiếng vang xa, phòng bán vé khắp thế giới thu về 90 triệu USD.
Ryan nhuộm tóc màu nâu, cắn kẹo que, vắt chân nghiên cứu kịch bản.
Nghe nói, tính tình của anh ta không dễ chọc.
Bên này có đoàn đội quản lý có chuyên môn tiếp đón Hạ Trĩ và nhân viên của cậu, sẽ phụ trách phiên dịch và một vài công việc sinh hoạt, đều là do Thẩm Thời Kiêu sắp xếp.
Có rất nhiều hạng mục huấn luyện trong ba ngày này, có quyền cước, động tác chân,...
Hạ Trĩ tự nhận rằng tế bào vận động của mình không tệ, nhưng áp lực của huấn luyện có độ khó cao này, cậu có chút không chịu nổi.
Thái độ của đạo diễn vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt xây dựng một bảng tính điểm, phía sau còn có thêm vài người dự bị.
Đơn giản mà nói, chính là nếu như mi không được, liền đổi người khác lên thay.
Bộ phim này, ngoại trừ nam nữ chính ký hợp đồng chính thức, cái vai phụ khác chỉ là ý định.
Nói đơn giản, chính là chỉ là có ý muốn hợp tác.
Nếu cuối cùng vẫn bị đổi, cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Đường đóng vai phụ nghe mà run cầm cập, yên lặng cổ vũ Hạ Trĩ.
Y cảm thấy được, Hạ Trĩ vô cùng điềm đạm, đối xử với y cũng rất gần gũi, không nịnh nọt như các thân thích khác của Thẩm gia, dù thấy nhà bọn họ suy sụp thì cậu cũng không coi thường y.
Hơn nữa anh họ rất yêu thương anh dâu họ.
Có bảng điểm làm khích lệ, Hạ Trĩ tất nhiên dùng toàn lực ứng phó, nhưng mỗi khi cậu lấy được được điểm cao, luôn phát hiện ánh mắt của nam chính Ryan cũng chẳng mấy thân thiện.
Mấy ngày trước Tiểu Bàn thay Hạ Trĩ đăng ký tài khoản trên một ứng dụng video ngắn, sau khi xác thực tài khoản thành công liền tải lên một video Hạ Trĩ thực hiện một cú lộn ngược cực đẹp trai.
Chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, nhanh chóng thu hút hơn 100 ngàn lượt thích.
Trong video, Hạ Trĩ đeo cáp treo, động tác lúc nhảy lấy đà mềm mại không chút nào dây dưa dài dòng, ánh mắt rất đúng chỗ.
Trong thời gian ăn trưa, các vai phụ khác của đoàn phim bị đạo diễn răn dạy, lúc đạo diễn nổi giận thật sự như hung thần ác sát.
Hạ Trĩ cắn miếng pizza: Ui, đáng sợ quá.
Hẳn là hôm nay dàn diễn viên phụ luyện kiếm thuật và nhảy đánh, đối với diễn viên không có căn bản mà nói, kiếm thuật thực sự rất khó.
Hạ Trĩ vội vã ăn cơm xong, đứng ở một bên quan sát, cuối cùng chạy tới dạy bọn họ bí quyết.
Vai phụ là người địa phương, không có hảo cảm với mấy khuôn mặt nước ngoài này, nhưng khi Hạ Trĩ thật sự dụng tâm dạy bọn họ kỹ xảo, bọn họ đã thay đổi cái nhìn của mình, thái độ với Hạ Trĩ cũng thân thiện hẳn lên.
Ryan nhìn mấy người họ, trong mắt rất có ý tứ hàm xúc.
Buổi chiều, Hạ Trĩ và Ryan cùng huấn luyện.
Ryan có một vài động tác làm được không tốt lắm, vẫn luôn luyện tập liên tục, giáo viên phụ trách dạy động tác cho bọn họ không ngừng giúp Ryan làm đến khi hoàn hảo mới thôi.
Hạ Trĩ bị bơ ngồi ở bên cạnh, đã đợi một tiếng đồng hồ.
Tiểu Bàn có chút không cam lòng, hai người lại tiếp tụp chờ.
Ngày hôm nay không thể học hết động tác được rồi.
Sợ Hạ Trĩ mệt, Tiểu Bàn đặc biệt đưa tới một cái ghế đẩu nhỏ để cậu ngồi nghỉ một lát , mà Hạ Trĩ nhẹ nhàng lắc đầu, dự định cùng Ryan ôn tập một vài động tác.
Đến khi kết thúc, Hạ Trĩ và Ryan chưa hoàn thành nhiệm vụ mà đạo diễn giao cho bọn họ, bị phạt huấn luyện thêm ba tiếng.
Tiểu Bàn không nhịn được, phàn nàn với Hạ Trĩ: "Đều do anh ta cả!"
Ryan tựa hồ đọc hiểu biểu cảm phẫn nộ của Tiểu Bàn, nói với Hạ Trĩ: "Tên ngu xuẩn kia câm miệng. Trong đoàn phim ai quan trọng nhất, đạo diễn và giáo viên động tá phân rõ được. Cậu chỉ là một vai phụ không quá quan trọng, đổi thành ai cũng chẳng sao cả."
Hạ Trĩ không để ý anh ta, trấn an được Tiểu Bàn, tiếp tục huấn luyện với anh ta.
Ba cái động tác, huấn luyện ba tiếng.
Sau khi đạo diễn đánh giá cho điểm xong, hai người mồ hôi đầm đìa, ngồi trên đệm thở hổn hển.
Tổng điểm của Hạ Trĩ là 29, hơn Ryan một điểm.
Trở lại khách sạn, cả người cậu đau nhứt đến mức hoàn toàn không dám làm động tác lớn, nằm ở trên giường không có một chút khẩu vị muốn ăn cơm.
Thẩm Đường gõ cửa tiến vào, đưa cho cậu thuốc mỡ trị liệu chấn thương, căn dặn cậu đêm nay nhớ bôi vào, ngày mai mới không đau nữa.
Sau khi Hạ Trĩ nói cám ơn, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ban đêm, Thẩm Thời Kiêu gọi điện cho cậu, Hạ Trĩ cũng không nghe thấy.
Hạng mục huấn luyện của ngày mai là động tác khuỷu tay và eo. Hạ Trĩ lén lút gửi cho Thẩm Thời Kiêu một cái tin nhắn, báo bình an.
Sân huấn luyện của bọn họ chính là ở ngoài trời, cho nên mỗi một diễn viên đều được trang bị cho một cái ô lớn che nắng ngoài trời.
Mặt trời thiêu đốt, lúc nghỉ ngơi Hạ Trĩ phát hiện mình không thấy ô che nắng của mình.
Tiểu Bàn tìm kiếm khắp nơi thật lâu, phát hiện chỗ của Ryan có hai cái. Cậu ta đi tới tranh luận với Ryan, ai ngờ Ryan còn không thèm nhìn cậu ta, là trợ tý của hắn ta ra mặt nói: "Có gì chứng minh ô của chúng tôi là của bọn cậu chứ?"
Tiểu bàn dùng tiếng Anh sứt sẹo đáp lại: "Camera!"
Trợ lý của Ryan cười lạnh: "Đồ con lợn."
Đúng như dự đoán, đoàn phim cũng sẽ không vì bọn họ mà trích xuất camera, nguyên nhân rất đơn giản, Ryan là vai nam chính, dĩ nhiên không ai dám trêu chọc.
Bất quá tổ đạo diễn biểu thị, bằng lòng đưa cho Hạ Trĩ một cái nữa, nhưng phải chờ ba ngày.
Tiểu Bàn tức giận đến chửi má nó.
Ba ngày nữa thì không phải phơi nắng thành khô rồi à?
Hạ Trĩ an ủi hắn: "Này là đất nước của người ta, hắn là nam chính, chúng ta không đấu lại hắn đâu."
Tiểu Bàn thở phì phò nói: "Hắn ta chính là đố kị cậu. Hắn ta làm nam chính, mà tổng điểm của năm ngày này thấp hơn cậu rất nhiều, phỏng chừng là cảm thấy không còn mặt mũi."
Hạ Trĩ: "Suỵt, đoàn đội của bọn họ có người hiểu tiếng Trung."
Hôm nay chưa cập nhật trên nền tảng video ngắn, Tiểu Bàn bây giờ rất toàn năng, cắt nối biên tập ghép lại không có vấn đề, quay cho Hạ Trĩ một cái vlog thường ngày vô cùng đẹp trai, sau đó tải lên.
Vào lúc những người hâm mộ tại tán thưởng vẻ đẹp của bé Trĩ Trĩ, phát hiện một chuyện bất thường.
Tại sao chỗ của Hạ Trĩ nghỉ ngơi lại không có ô che nắng? Có thể thông qua một góc cạnh trong video mà nhìn ra, các diễn viên khác đều có ô che nắng.
Càng ngày càng nhiều fan phát hiện cái vấn đề này, nhắn tin riêng cho các nhân viên của Hạ Trĩ, hỏi rằng có phải cậu bị người ta bắt nạt hay không.
Cũng không lâu lắm, 【Ô che nắng của Hạ Trĩ】 nhanh chóng leo lên hotsearch của nền tảng video ngắn.
Một ngày huấn luyện sắp kết thúc, đoàn phim sẽ tổ chức cho mọi người ăn cơm tối, cho nên kết thúc sớm trước một tiếng.
Lúc Hạ Trĩ thu thập xong chuẩn bị cùng mọi người cùng nhau đi ăn cơm, mới phát hiện cơ hồ tất cả mọi người đều ăn ý quên cậu, thậm chí không có một người nào nói cho bọn họ biết địa điểm liên hoan.
Lúc đầu Tiểu Bàn không hiểu, đi hỏi chị gái phiên dịch, nhưng nhìn thấy dáng dấp mơ hồ của đối phương, trong nháy mắt Hạ Trĩ đã hiểu rõ.
Toàn bộ sân huấn luyện này, ngoại trừ Hạ Trĩ, những người khác bất kể là vai chính vai phụ, đều tham gia .
Ngay cả Thẩm Đường cũng nhận được lời mời, nhưng mà Thẩm Đường từ chối.
Hạ Trĩ vỗ vai của hai người, cười nói: "Chúng ta cần ăn cơm chung với bọn họ ư? Tôi có tiền mà, hôm nay mời các cậu ăn cơm, ăn đắt hơn bọn họ luôn!"
Tiểu bàn: "Đúng! Chúng ta ăn đồ xịn hơn bọn họ luôn!"
Ba người đi vào một nhà hàng cao cấp, ăn đến tận khuya mới rời khỏi.
Bầu không khí của đêm nay khá tốt, Hạ Trĩ uống chút rượu đỏ, cuối cùng được Tiểu Bàn cõng về, điện thoại di động trong túi réo lên liên tục.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Hạ Trĩ có hơi đau đầu. Nhìn thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Thời Kiêu, lập tức gọi lại nhưng lại không có ai nhận.
Huấn luyện vẫn diễn ra như thường lệ.
Nhưng khi Hạ Trĩ và Tiểu Bàn đi tới sân huấn luyện, phát hiện một chuyện càng quá đáng hơn.
Phòng nghỉ trưa của bọn họ đã biến mất.
Hạ Trĩ đi tới trước mặt trợ lý sản xuất, hỏi hắn nguyên nhân, trợ lý sản xuất trả lời một cách qua loa: "Các buổi trưa sau này sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên phòng nghỉ trưa của cậu cũng bị dẹp."
Hạ Trĩ hỏi: "Tại sao người khác vẫn có chứ?"
Trợ lý sản xuất hơi cười nhạo: "Bởi vì đoàn phim sắp xếp như vậy."
Lửa giận của Hạ Trĩ bốc lên tận đầu.
Đoàn phim bắt nạt người quá đáng, cậu phải đầu tư cho đoàn phim!
Đến lúc cậu thành kim chủ ba ba, xem ai còn dám nói cái gì!
Bất quá, tự mình đầu tư, tự mình diễn, coi như xách vốn vào đoàn sao?
Bước nhanh trở lại sân huấn luyện, lại nhìn thấy Ryan dương dương tự đắc mà nhìn cậu, tổng đạo diễn thì ở bên cạnh.
Sắc mặt của Hạ Trĩ bình tĩnh, hỏi: "Đạo diễn, xin hỏi đoàn phim bây giờ còn thiếu tài chính không? Nếu như thiếu, tôi có thể đầu tư."
Ryan nghe thấy câu nói này liền cười cợt, giành nói trước: "Cậu cảm thấy bộ phim này sẽ thiếu tiền sao? Thật không may, công ty tôi đã đầu tư rồi, phần đầu tư còn lại cũng được hai tập đoàn nước ngoài ôm trọn rồi, đủ số lượng rồi."
Hạ Trĩ dừng một chút, không lên tiếng.
Ryan tựa hồ cười nhạo còn chưa đủ đã nghiền, lại hỏi: "Xin hỏi, cậu đây chuẩn bị đầu tư mấy triệu?"
Không đợi Hạ Trĩ nói chuyện, Ryan còn nói: "Nghe nói hai xí nghiệp lớn đó, tổng ngạch đầu tư là 10 triệu đó."
Hạ Trĩ khẽ ho khan hai tiếng.
10 triệu? Được, cậu thua.
Buổi chiều, huấn luyện lại tiếp tục, thừa dịp lúc Hạ Trĩ được nghỉ ngơi, Tiểu Bàn tới nói với cậu: "Tôi mới đi hỏi thăm một chút, tên Ryan này, từ khi xác định cậu là nam hai thì đã có ý kiến. Hình như lúc đầu hắn đề cử em trai của mình tới. Hơn nữa là, kiểu đùa giỡn đại bài này của hắn, chén ép vai phụ, mọi người đều biết."
Hạ Trĩ: "Wao wao, thế mà cậu cũng hỏi thăm được á? Cậu được đấy."
Tiểu Bàn cười híp mắt nói: "Tôi phải dùng ba lọ Lao Gan Ma đấy nhé!"
Gần tới chập tối, Hạ Trĩ gỡ dây cáp treo trên người xuống, chuẩn bị kết thúc.
Lúc này, một thanh niên ở xa bỗng nhiên đi đến, màu tóc gần giống với Hạ Trĩ, đều là màu xám.
Người thanh niên có gương mặt khá giống Ryan, Ryan liếc mắt nhìn Hạ Trĩ một cái, dẫn theo người thanh niện nọ đi tới chỗ của đạo diễn, thương lượng gì đó với đạo diễn.
Đạo diễn uyển chuyển lắc đầu, ánh mắt áy náy nhìn Ryan.
Nhưng Ryan không hề từ bỏ ý định, tiếp tục xin đạo diễn. Cuối cùng, ba người đạt thành một cái thỏa thuận.
Lúc này, đạo diễn đi tới chỗ đạo diễn, nói: "Ngày mai sẽ có người huấn luyện những hạng mục giống cậu, hai người các cậu sẽ cạnh tranh nhân vật này."
Tiểu Bàn muốn xông lên nói chuyện, bị Hạ Trĩ cản lại.
Cậu khách khí hỏi: "Xin hỏi đạo diễn, cạnh tranh ý là, nếu như cậu ta thắng, nhân vật này sẽ cho cậu ta đúng không?"
Đạo diễn: "Đúng."
Hạ Trĩ nở nụ cười, làm một động tác oke, mím mím môi: "Nếu như vậy thì tại sao, ngày đầu tiên huấn luyện, cậu ta không tới? Hơn nữa, đã có bảng chấm điểm, trước mắt điểm của tôi đứng đầu số diễn viên ở đây. Cậu ta đột nhiên gia nhập, điểm tính thế nào?"
"Hay là. . . Các người tính không lấy điểm đó nữa?"
Đạo diễn nhất thời nghẹn lời: "Cậu cho Ryan chút mặt mũi."
Hạ Trĩ thở ra khí, cười lạnh một tiếng.
Oan ức trong lòng càng ngày càng nồng đậm.
Nhưng đây là nước ngoài, không phải quốc nội.
Cậu ngậm ngùi tiếp tục tháo dây cáp treo xuống, khó nén khổ sở.
Ngay lúc này, Ryan đi tới bên cạnh cậu, cố ý huých vào bả vai cậu, huýt sáo khiêu khích cậu.
"Tôi cảm thấy, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ phải cút khỏi đoàn phim này thôi!"
Lúc này, ngay cửa xuất hiện một loạt tiếng bước chân.
Sau khi đạo diễn và Ryan nhận được tin tức, gọi toàn bộ nhân viên của tổ đạo diễn tới, nhiệt tình tiếp đón.
Tốc độ nói tiếng Anh của bọn họ cực kỳ nhanh, huyên thuyên bàn bạc cái gì đó.
Nghe đại khái ý tứ, chính là hai nhà đầu tư nước ngoài sang đây xem tình hình huấn luyện của các diễn viên.
Hạ Trĩ không có tâm trạng nghe ngóng, ômthiết bị, khịt khịt mũi, bỗng nhiên trông thấy hai người quen thuộc.
Vẻ mặt của Thẩm Thời Kiêu dịu dàng, lưu lướt giới thiệu bằng tiếng Anh: "Vợ tôi hả? Ở đó."
Mà bên cạnh hắn, Mạnh Tử Trì dựa vào khung cửa, giới thiệu với đạo diễn: "Em trai của tôi, cũng ở đó."