*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đầu tháng Giêng, cả thành phố bao phủ trong một màu trắng xóa của những bông tuyết bay đầy trời, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

Trong khu tập thể tồi tàn và cũ nát, ngọn đèn nơi phòng ngủ phát ra ánh sáng màu vàng rực, một cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn vươn ra khỏi lớp chăn dày cộp, ấn tắt đồng hồ báo thức

"Buồn ngủ quá à..."

Bất thình lình, Hạ Trĩ đột ngột đứng bật dậy, đầu bù tóc rối mà mơ màng nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ.

Đôi mắt màu đen trong veo khẽ chớp.

Huhuhu, cậu lại đến muộn rồi!

Cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng trưởng đoàn phim Lý Bái Bì trừ lương cậu, việc này khiến cậu vốn nghèo khó càng thêm bần cùng (1).

(1): câu gốc là tuyết thượng vô sương nghĩa là hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)

Cậu vội vã mặc quần áo, đứng trước di ảnh mẹ nói một câu chào buổi sáng rồi chạy như bay đến đoàn phim.

Mặt đường của tiểu khu cũ nát rất gập ghềnh, cộng thêm sự trơn trượt của trời tuyết, Hạ Trĩ phải bước đi một cách thận trọng.

Ai có thể ngờ rằng Hạ Trĩ của bây giờ, vài năm về trước đã từng là thiếu gia nhà giàu có, mười ngón tay không dính nước đâu chứ?

Nhà họ Hạ ở thủ đô cũng coi như là nhà giàu có chút danh tiếng, làm ngành xuất khẩu, mới được đưa ra thị trường vài năm trước.

Ai ngờ nhà họ Hạ vừa mới có được huy hoàng, người cha bội bạc Hạ Hoài Sơn của cậu vì ngoại tình mà kiên quyết cùng mẹ cậu ly hôn.

Mãi cho đến lúc đó, mẹ cậu mới biết Hạ Hoài Sơn đã có một đứa con riêng, chỉ kém Hạ Trĩ 2 tuổi.

Nhà dột còn gặp mưa (2), vào thời điểm vụ kiện ly hôn của ba mẹ cậu trở nên gay gắt, Hạ Trĩ ở nước ngoài du học gặp tai nạn giao thông, vì đầu bị thương nghiêm trọng, ký ức về thời gian du học của cậu trở nên mơ hồ.

Khi bị bệnh viện chuyển về nước, hai mẹ con cậu đã bị đuổi tới khu tập thể cũ nát này.

(2) Nhà dột còn gặp mưa (Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ): vừa đúng lúc nhà dột thì gặp mưa suốt đêm, ý chỉ những việc xui xẻo, bất hạnh không bao giờ đến một cách đơn lẻ.

Sức khỏe của mẹ cậu vốn không được tốt, sau khi bị bệnh nặng thì qua đời trong tình trạng trầm cảm.

Khi đi du học, Hạ Trĩ tập trung học chuyên ngành diễn xuất và đạo diễn, vốn dự định sau khi về nước sẽ làm việc trong lĩnh vực này, thế nhưng đứa con của tình nhân là Hạ Minh Hiên đã sớm ra mắt trong giới giải trí, giao thiệp cùng tài nguyên đều cực kỳ tốt.

Cậu ta đã sớm cùng người trong nghề đánh tiếng, cho nên không một ai dám hợp tác cùng Hạ Trĩ.

Bạn bè thân thiết thì xóa phương thức liên lạc của cậu, họ hàng thấy người sang thì bắt quàng làm họ, cả ngày nịnh bợ tình nhân, không ai rảnh chú ý đến cậu, một mình Hạ Trĩ cực khổ sinh sống tại thành phố này.

Thôi quên đi, chỉ cần mỗi ngày đều nguyền rủa cha và tình nhân không hòa hợp, xui xẻo đầy người là đủ rồi!

Cũng may, Hạ Trĩ sẵn lòng chịu đựng gian khổ, tạm thời tìm một vai quần chúng tại phim trường, duy trì kế sinh nhai.

Đợi sau này anh mày nổi tiếng rồi, sẽ quay lại đánh vào cái mặt khốn nạn của bọn mày!

Huhu, nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt là cậu sắp đến trễ rỗi!

Ngày hôm qua, cậu còn hứa với mọi người sẽ giúp mang bữa sáng đến.

Ông trời muốn giết cậu à!

Hạ Trĩ thở hồng hộc chạy đến trường quay, những người bán quầy điểm tâm một bên vừa cúi đầu chuẩn bị nguyên liệu, một bên vừa trêu chọc Hạ Trĩ: "Hôm nay lại giúp bao nhiêu người mua bữa sáng đây?"

Hạ Trĩ nổi tiếng là tham tiền ở phim trường, trước có thể diễn kịch, sau có thể kéo xe, không có chuyện gì thì kiêm chức quầy điểm tâm, tiện thể bán thêm cả mứt quả.

Mấu chốt là người ta làm gì cậu đều có thể (3).

(3) bản raw là 关键人家干什么都有模有样, mình không hiểu lắm nên để theo ý mình phỏng đoán thôi, bạn nào biết thì sửa giúp mình nhe

"Làm năm, sáu cái đi ạ.

Dì Vương, bánh quẩy đậu hủ và bánh trứng, làm ơn nhanh một chút".

Hạ Trĩ thở hổn hển.

Đôi mắt đẹp đẽ treo lên một nụ cười, "Bỏ thêm rau và nước sốt với ạ".



Bánh trứng



Bánh quẩy với đậu hũ

Bác gái Vương ôn tồn cười cười, nhanh chóng giao đủ số bữa sáng.

Bác gái Vương ôn tồn cười cười, nhanh chóng giao đủ số bữa sáng cho Hạ Trĩ, thậm chí mang tâm tư riêng mà bỏ thêm một cái lạp xưởng.

Cho thêm nhiều chút đi, ai bảo đứa nhỏ này lớn lên khiến người khác phải thương như thế.

Trường quay này là tài sản của đại lão (4) ở ngoại ô Bắc Kinh, gần đây vừa mới tu sửa xong, đã đưa vào sử dụng được một tháng, nghe đâu có thể chứa tới mười lăm đoàn phim cùng quay chụp một lúc.

(4) đại lão: người có quyền thế

Hạ Trĩ chạy tới đoàn phim, cậu để lại cho bản thân một phần bánh trứng, phần còn lại đem chia cho các diễn viên quần chúng khác.

"Trĩ Trĩ, tôi chuyển tiền cho cậu rồi, trả cho cậu một tệ tiền chạy vặt."

"Cảm ơn Trĩ Trĩ, tối hôm qua diễn xác chết cả đêm, có bữa sáng của cậu có thể tiếp tục sống rồi."

Hạ Trĩ ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, lúc này mới đem khăn choàng cổ kéo xuống, bởi vì chạy nhanh mà hai má cậu nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt, gần giống với màu môi của cậu.

Những bông tuyết nhỏ trên mái hiên bị gió thổi, rơi xuống chiếc mũi nhỏ nhắn, thẳng tắp của cậu, đôi mày sâu và thanh tú hơi nhướng lên, như đang vò nát tuyết mùa đông, dịu dàng lạ thường.

Hạ Trĩ ở phim trường rất được mọi người yêu quý, đó là do mỗi ngày cậu đều giúp mọi người mang điểm tâm sáng, tuy chỉ được 1 tệ tiền chạy vặt, thế nhưng nó rất đáng giá á!

"Trĩ Trĩ, đoàn phim vừa phát sữa đậu nành, cho cậu nè." Tiểu Bàn cũng là một diễn viên quần chúng trong đoàn, bĩu môi nhìn chằm chằm phía trước, "Ăn nhanh lên, lát nữa là bọn Hạ Minh Hiên tới rồi."

Hạ Minh Hiên, con của tình nhân, đứa con cưng của Hạ Hoài Sơn.

Hạ Trĩ phồng má, hai mắt híp lại.

Sữa đậu nành ngọt quá đi! Huhu!

Rất nhiều công việc phải được chuẩn bị trước khi bấm máy, chẳng hạn diễn viên quần chúng như Hạ Trĩ, có lúc sẽ dàn cảnh cho các diễn viên chính, còn có thể kiếm thêm chút tiền.

Sau khi bắt đầu được một tiếng, nam chính Hạ Minh Hiên thong dong đến trễ.

Cậu ta gần đây rất nổi tiếng, vừa mới đoạt giải Nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất tại Giải Hoa Thần, mặc dù vẫn luôn bị chế giễu là thủy đế (5), nhờ quan hệ mà lấy được giải, nhưng xung quanh cậu ta vẫn có vô số kẻ a dua nịnh hót như trước.

(5) Thủy đế: chữ thủy trong ngôn ngữ mạng TQ để chỉ những thứ thổi phồng sai sự thật.

Ở đây thủy đế là chế giễu HMH đạt giải nhờ số liệu ảo, mua thành tích kiểu vậy á.

Lúc này, một số người trong đoàn làm phim đã sớm vui vẻ tiến lên chào đón, a dua nịnh hót.

Dáng dấp Hạ Minh Hiên không tồi, mắt phượng hơi nhếch lên, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo kết hợp với vài phần thông minh lanh lợi, cậu ta mang một dáng vẻ không thể chọc vào, có hơn mười tên trợ lý đi theo phía sau, cực kỳ phô trương, trên phim trường luôn xuất hiện tin tức cậu ta mắc bệnh ngôi sao, làm Hạ Hoài Sơn phải đút tiền để quan hệ xã hội cho cậu ta.

Hạ Minh Hiên ngồi ở khu nghỉ ngơi riêng, liếc mắt một cái đã trông thấy Hạ Trĩ ngồi cách đó không xa, trong ánh mắt hiện lên vài phần câm ghét và khinh thường.

Người quản lí dè dặt đi theo bên cạnh, "Ăn điểm tâm trước nhé?"

Hạ Minh Hiên mắt nhìn thẳng: "Nhìn thấy thứ hèn kém, ăn không vô."

Quản lý trong lòng đổ mồ hôi lạnh, ngày hôm nay hắn phải thật cẩn thận, tránh làm cho Hạ Minh Hiên nổi giận.

Cảnh quay bắt đầu, Hạ Trĩ thay trang phục xong đứng ở trước cây cột, trong tay cầm đạo cụ diễn xuất.

Vì niềm yêu thích với đấu kiếm và dương cầm khi còn bé nên Hạ Trĩ có thân hình cao ráo, rắn rỏi, cũng rất có khí chất, chỉ là tùy ý đứng đó, cậu đã mang lại vẻ tao nhã và cao quý vốn có, thu hút vô số người.

Chỉ có điều loại khí chất này lại biến mất trong giây lát, Hạ Trĩ ngáp một cái, hướng đạo diễn nở nụ cười tươi sáng: "Đừng quên tính tiền phí dàn cảnh!"

Hic! Tầm thường thì tầm thường, cậu vẫn thích tiền!

Hạ Minh Hiên cười lạnh một tiếng, chậm rì rì nói: "Có vài diễn viên quần chúng chính là có chút tầm thường như vậy, mỗi ngày mở miệng toàn là tiền, dăm ba đồng tiền lương của cậu, không ai quỵt đâu."

Hạ Trĩ rất thính tai, cười với cậu ta: "Đại minh tinh nói đúng, tôi đúng là tầm thường như vậy.

Chỉ có điều loại người ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác bằng thủ đoạn bỉ ổi lại càng tầm thường hơn, ngài nói có đúng không? Hay là ngài cảm thấy không nên nói những người này tầm thường, nên nói là không biết xấu hổ đi?"

Sắc mặt Hạ Minh Hiên khẽ biến, nhìn chằm chằm Hạ Trĩ đầy ác ý một lúc lâu, rồi mới dứt khoát dời mắt sang nơi khác.

Hạ Minh Hiên nắm chặt bàn tay, nói nhỏ với đạo diễn một câu trước khi bắt đầu quay phim: "Tôi thấy diễn viên quần chúng phía đối diện rất thích hợp với một vai trong kịch bản, chi bằng cho cậu ta thử xem?"

Đạo diễn đương nhiên cũng nghe qua tin đồn cẩu huyết của gia đình quyền thế họ Hạ, càng nghe nói Hạ Minh Hiên đánh tiếng với người trong giới, phong sát Hạ Trĩ.

Hắn do dự hỏi: "Cũng được, là nhân vật nào?"

Hạ Minh Hiên: " Vương Thanh mặc y phục nữ bị chó cắn chết nằm trong tuyết."

Đạo diễn có vẻ lưỡng lự: "...!Được, Vương Thanh xem như là một vai phụ nặng ký, có một phần đối diễn với cậu."

Hạ Minh Hiên: "Không vấn đề gì."

Thấy Hạ Trĩ diễn kịch bản của Vương Thanh, Tiểu Bàn ở bên cạnh nhíu mày: "Kỹ năng diễn xuất của Trĩ Trĩ rất tốt, sẽ hạ gục diễn xuất của Thủy Đế kia thôi, cậu ta xác định không sợ mất mặt à?"

Biết được rằng Hạ Minh Hiên đột nhiên sắp xếp cho cậu một nhân vật, Hạ Trĩ nhỏ giọng lảm nhảm hai câu, hiểu được cậu ta không có ý tốt.

Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm (6), Hạ Trĩ hiểu rõ thủ đoạn của Hạ Minh Hiên, cũng không chùn bước, cậu lễ phép nhận lấy quần áo từ nhân viên công tác, nhanh nhẹn thay.

(6) binh lai tương đáng,thủy lai thổ yểm là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là tùy theo hoàn cảnh cụ thể mà có biện pháp linh hoạt.

Đây là bộ phim được chuyển thể từ kịch nói Đạp Tuyết Tìm Mai, Hạ Trĩ rất yêu thích bộ kịch nói này, trong đó Vương Thanh là một nhân vật bất hạnh, chỉ xuất hiện vài phút trên sân khấu để châm biếm sự tăm tối của chế độ phong kiến.

Đứng ở trước ống kính, Hạ Trĩ chỉnh lại váy, thu hồi biểu cảm trêu đùa, trông rất nghiêm túc.

Vương Thanh tuy là vai phụ trong cảnh này, nhưng nếu diễn tốt, sẽ cực kỳ đặc sắc.

Hạ Minh Hiên thay quần áo xong thì đứng ở đối diện, ngẩng đầu nhìn Hạ Trĩ có chút khinh thường.

Cậu ta không biết kỹ năng diễn xuất của Hạ Trĩ, nhưng nghe nói đầu bị đụng hư khi đi học diễn xuất ở nước ngoài, phỏng chừng không khá hơn bao nhiêu, chèn ép cậu là chuyện nhỏ, huống hồ vai của Hạ Trĩ còn là một cái vai vô cùng mất mặt.

Thư ký trường quay một lòng quay chụp, hai con mắt hắn trợn lên, kinh ngạc nói: "Em thật sự muốn đưa ra lựa chọn này sao?"

Nhóm diễn viên quần chúng vây xem bên cạnh nhịn cười, Tiểu Bàn nhỏ giọng trào phúng: "Đây là diễn xuất trợn mắt hả? Học ở đâu ra vậy?"

Hạ Trĩ đã muốn nhập vai, ánh mắt ảm đạm khẽ nâng lên, lảo đảo bước hai bước.

Bỗng nhiên, cậu ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.

"Ngươi vừa sinh ra đã được đối xử như thế nào! Ta bị đối xử như thế nào!" Bỗng nhiên, con ngươi của cậu ánh lên vẻ phẫn nộ đến tuyệt vọng, nhìn chằm chằm về phía Hạ Minh Hiên.

Tiếng gầm nhẹ đầy sự bất lực và tức giận vang vọng khắp bầu trời của đoàn phim.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở hiện trường bao gồm cả diễn viên quần chúng đều có chút kinh ngạc, họ không ngờ Hạ Trĩ lại bùng nổ như vậy.

Ngay cả ánh mắt của đạo diễn cũng bị Hạ Trĩ thu hút.

Hắn không thể không thừa nhận, kỹ năng diễn xuất của đứa nhỏ này rất tốt, chỉ mới có hai câu thoại đã đem Vương Thanh diễn đến sâu sắc.

Hạ Minh Hiên sững sờ, mím chặt môi lui về phía sau hai bước, khi cậu ta quay lại cùng Hạ Trĩ đối mặt, bởi vì căng thẳng mà cậu ta đột nhiên quên mất lời thoại trong một khoảng thời gian ngắn.

Thợ quay phim thấy Hạ Minh Hiên trong màn ảnh không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhân viên công tác từ xa nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Hạ Minh Hiên, suy đoán nói: "Dùng từ chuyên ngành thì tình huống như vầy được gọi là không thể đối diễn."

Tiểu Bàn ở một bên hả hê: "Thế nào? Kỹ năng diễn xuất của Hạ Trĩ nhà chúng tôi không tồi phải không?"

Trường quay ước chừng trầm mặc trong hai phút, một tiếng thở dài vang lên ngay sau đó, để giữ lại mặt mũi cho Hạ Minh Hiên, đạo diễn tằng hắng một cái: "Điều chỉnh ánh sáng một chút."

Mặc dù có đạo diễn xoa dịu, thế nhưng vẫn không thể ngăn lại ánh mắt muốn xem kịch vui của nhân viên công tác.

Đường đường là nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất! Vậy mà kỹ năng diễn xuất lại bị diễn viên quần chúng đè bẹp?

Kết thúc cảnh này, Hạ Trĩ trở lại ngồi trên ghế đẩu nhỏ, hơi rũ đầu, vuốt vuốt lòng ngực.

Huhuhu, cậu vừa nãy biểu diễn quá tốt!

Cho dù có hơi đau họng.

Nhóm diễn viên quần chúng từ từ tụ tập lại, những lời thán phục và khen ngợi vang lên xung quanh Hạ Trĩ."Được rồi, lát nữa mọi người cũng sẽ ra diễn, cố lên!" Vừa nói, cậu vừa chú ý động tĩnh của Hạ Minh Hiên ở bên cạnh.

Hạ Minh Hiên mím môi, vẻ mặt tái nhợt vì tức giận.

Cậu ta không ngờ diễn xuất của Hạ Trĩ cũng không tệ lắm.

Vừa rồi thực sự quá mất mặt.

Trong lòng dâng lên một tia không cam chịu, cậu ta lạnh lùng nói với trợ lý: "Lát nữa đổi cho con chó hung hăng nhất vào trường quay."

Trợ lý do dự nói: "Anh chắc chắn chứ?"

Việc quay phim vẫn tiếp tục, một con chó săn trông vô cùng hung dữ được nhân viên công tác mang ra.

Hạ Trĩ cũng không sợ chó, nhưng con chó này từ đầu đến cuối luôn nhe răng, hung thần ác sát mà rũ đầu phát ra từng tiếng gầm nhẹ, duy trì tư thế tấn công, không ít nhân viên công tác thấy thế đều lui về phía sau một bước.

Tiểu Bàn ở bên cạnh không cam lòng: "Tại sao lại dùng một con chó nguy hiểm như vậy?"

Hạ Trĩ chỉ liếc nhìn Hạ Minh Hiên một cái, đã biết chuyện này có liên quan đến cậu ta, vả lại vừa nãy cậu cố ý nhìn xem Hạ Minh Hiên dặn dò trợ lý việc gì, nhìn khẩu hình miệng có hai chữ chó săn.

Thời điểm chó săn được dẫn đến, trợ lý Hạ Minh Hiên luôn đi theo phía sau nó.

Chậc chậc chậc, tên điêu dân này muốn hại cậu!

Cậu sợ quá! Huhu.

À.

không, chỉ giả vờ cho có tý thôi.

Theo tình tiết của bộ phim, con chó săn này là do những người muốn bắt Vương Thanh phái tới.

Nghe tổ đạo cụ nói, con chó săn này chỉ là trông hung ác, nhưng đã trải qua huấn luyện chính quy, nó sẽ không thật sự cắn người.

Hạ Trĩ xoa xoa eo mắng chửi.

Tao tin cái đầu mày á! (7)

(7) là một meme bên TQ á.

Đại loại là anh shipper này hồi đó được thầy bói nói là lớn lên mặc hoàng bào (thường thì áo vua chúa ngày xưa màu vàng á mấy bồ), hàng ngày đều có thịt cá.

Mà sau này lớn lên ổng làm shipper mặc áo vàng thật, mỗi ngày đều có thịt cá (để giao) luôn =))))))))))) bạn nào muốn xem thì lên youtube gõ 你个糟老头子坏的很 là ra 1 ề vid luôn hehe

Bắt đầu quay phim.

Trong kịch bản gốc, Vương Thanh không hề lùi bước, dù sao Vương Thanh đã không còn gì để sợ.

Hắn có thể trốn đi đâu chứ? Thế tục này còn nơi nào có thể tha thứ cho hắn chứ?

Tuyết bay rơi đầy trời, Vương Thanh mỉm cười nằm chết trong tuyết.

Mọi thứ phát triển theo cốt truyện, thời điểm chó săn hướng cậu chạy tới, Hạ Trĩ hơi nắm chặt bàn tay, nhanh chân bỏ chạy.

Địa điểm quay phim của họ rất rộng, đủ cho Hạ Trĩ dắt chó chạy.

Người trước mặt càng chạy, chó săn càng hưng phấn, phát ra tiếng gầm nhẹ.

Mà Hạ Trĩ chạy cũng không nhanh, chỉ cùng con chó duy trì một khoảng cách.

Lông mày đạo diễn khẽ nhíu lại, Hạ Trĩ đây là đang thay đổi kịch bản?

Cách đó mười mét, Hạ Minh Hiên đang ngồi uống cà phê một mình, cậu ta không biết cụ thể phần diễn của Vương Thanh như thế nào, còn tưởng rằng phần diễn ban đầu sắp xếp cho Vương Thanh bị chó săn truy đuổi, cuối cùng bị cắn chết.

Cậu ta đang cười trước bộ dáng hoảng sợ của Hạ Trĩ, không hề biết người trước mặt đang lộ ra nụ cười xảo quyệt.

Phía trước chỉ có một mình Hạ Minh Hiên, nên sẽ không lỡ tay làm người khác bị thương.

Chính là lúc này!

Hạ Trĩ nhanh chân chạy về phía Hạ Minh Hiên, chó săn đuổi theo phía sau trông hết sức hưng phấn.

Lúc chó săn sắp đuổi kịp Hạ Trĩ, cậu bỗng nhiên nhanh nhẹn vụt lên, động tác nhanh đến mức chó săn không kịp phản ứng, Hạ Trĩ trực tiếp chạy vào giữa góc tường, thở hổn hển.

Chó săn dừng lại, người trước mặt cách nó gần nhất là Hạ Minh Hiên.

Nó hướng về Hạ Minh Hiên sủa vài tiếng, bốn chân mạnh mẽ chạy đến.

Mấy giây sau, tiếng kêu thảm thiết và kinh hoảng của Hạ Minh Hiên vang khắp đoàn phim, đạo diễn lo lắng kêu lên: "Mau tóm con chó lại!"

Con chó bị bắt lại, Hạ Minh Hiên được mọi người đỡ lên.

Đùi phải của cậu ta không ngừng run rẩy, quần cũng bị chó săn cắn đứt, chân thì bị thương.

"Đồ súc sinh! Không biết các ngươi làm ăn kiểu gì!"

Trước sự quở trách của Hạ Minh Hiên, vẻ mặt nhân viên công tác vô cùng áy náy.

Đến lúc này, Hạ Trĩ mới co rúm ngực nức nở đi ra, yếu ớt dựa vào ghế:

"Huhu, xin lỗi đạo diễn, vừa nãy sợ hãi quá, nên đã trốn."

Chà, quá giả tạo rồi!

Đạo diễn thở dài: "Không trách cậu."

Thời điểm Hạ Minh Hiên bị xe cứu thương đem đi, Hạ Trĩ chậc chậc lắc đầu, cố ý lớn tiếng nói: "Tổ đạo cụ nghĩ như thế nào mà chọn một con chó dữ như vậy."

Hạ Minh Hiên nằm trên băng ca tức giận đến mức môi trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn trợ lý.

Hạ Minh Hiên đi rồi, tâm tình Hạ Trĩ không tệ, sau khi nhận tiền lương ngày hôm nay, cậu rút ra một ít tiền mua một chút thức ăn cho mèo ở cửa hàng nhỏ.

Cậu nuôi ba con mèo con bị vứt bỏ ở trong đoàn phim.

Sau khi cho bọn nó ăn no rồi, cậu híp mắt cười rồi xoa đầu con mèo nhỏ: "Ngoan nhe, ngày mai ba trở lại thăm các con."

Đi tới cổng phim trường thì Hạ Trĩ bỗng nhiên bị gọi lại, anh Lý, người phụ trách kéo xe nói với vẻ mặt không tốt: "Hôm nay anh đau bụng, cậu xem xe một lát, tiền kéo xe hôm nay chia cho cậu một ít."

Nếu như bị quản lý biết được người kéo xe bỏ bê công việc trong một khoảng thời gian dài thì người đó sẽ bị phạt tiền.

Hạ Trĩ vui vẻ đồng ý, lúc không có tiền cậu đã từng cùng anh Lý kéo xe, anh Lý tự mình nuôi hai đứa con là một điều không dễ dàng.

Loại xe này tương tự như xe ngắm cảnh, chỗ ngồi phía sau có thể chứa hai người, phía trên có mái che nắng, quanh năm ngồi trên đó rất thoải mái, đây cũng coi như là một loại hình kinh doanh của trường quay.

Hạ Trĩ ngồi trên xe khẽ hát, suy nghĩ xem buổi tối ăn cái gì, tuy bão tuyết đã ngừng, nhưng gió vẫn thổi, tay chân, đầu của cậu đều chui vào áo lông, chỉ có đôi mắt là lộ ra, thoải mái cong cong.

Ở cửa phim trường, một chiếc Ferrari từ từ dừng lại.

Trợ lý ngồi ở ghế lái phụ nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu cung kính, "Thẩm tổng, đã đến trường quay."

Người đàn ông được gọi là Thẩm tổng "Ừ" một tiếng, tiếp tục gõ bàn phím trên tay, giữa hai đầu lông mày lộ ra một chút lạnh lùng và xa cách.

Trợ lý không tiếp tục nói nữa, quen thuộc đưa một ly cà phê, ông chủ mới của anh vừa về nước được một tháng, tạm thời chưa thể đoán ra được tính tình.

Có điều là người điều hành Thẩm thị, tính khí có thể tốt đến đâu?

Nghe người ta nói, ông chủ mới yêu mối tình đầu điên cuồng, bạch nguyệt quang cũng là nốt chu sa (8) trong lòng ông chủ, lần này về nước cùng là vì tìm bạch nguyệt quang.

(8) nốt chu sa hay nốt ruồi son là ngôn ngữ mạng TQ, ý chỉ người để lại ấn tượng sâu sắc, người có được nhưng không biết trân trọng.

Trong raw là nốt chu sa thật nhe, tui khá là phân vân vì bạch nguyệt quang là không với tới được, còn nốt chu sa là có mà không biết quý trọng, tui khá là cấn chỗ này nhưng mà vẫn để theo raw của tác giả á.

Đồng hồ kiểu cũ trên tay ông chủ, cũng là do bạch nguyệt quang tặng, rất quý giá.

Chậc chậc chậc, người có tiền còn rất si tình.

Đôi giày da được chế tác tinh xảo giẫm lên tuyết, phát ra âm thanh "xèo xèo", trợ lý vội vàng che dù cho hắn, rồi đi theo bên cạnh.

Chiếc áo khoác cashmere màu đen trên người hơi mở rộng, để lộ áo len màu nâu bên trong, vạt áo khẽ đung đưa theo mỗi bước chân.

Thẩm Thời Kiêu có dáng người cao gầy, bờ vai rộng và eo thon cho thấy việc tập thể hình quanh năm, đôi chân dài thẳng tắp với những bước đi vững chắc và một tư thế tao nhã.

Lúc này, điện thoại Thẩm Thời Kiêu vang lên, là mẹ Trầm.

"Thời Kiêu, con không muốn đi xem mắt, con nói con muốn tìm bạch nguyệt quang thì mẹ hiểu, nhưng con về nước cũng hai tháng rồi, mà mẹ chưa từng thấy bóng dáng của bạch nguyệt quang! Con định chừng nào đi tìm cậu ấy?"

Thẩm Thời Kiêu hiếm khi lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn người ngồi trên xe ở phía ngoài phim trường, trả lời: "Bây giờ.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play