Tiếng ve kêu như có như không ở xung quanh đây, Hạ Trĩ gối lên trước ngực của Thẩm Thời Kiêu trước ngực, chẹp chẹp miệng hai lần.
Làm cậu tưởng bở.
Phải chăng là do mặt cậu quá thê thảm?
Con ngươi màu đen sáng ngời đảo qua đảo lại, Hạ Trĩ níu ống tay áo của Thẩm Thời Kiêu, lẩm bẩm nói: "Đối với anh, mặt của em nó không có sức hấp dẫn như vậy sao?"
Thẩm Thời Kiêu chậm rãi mở mắt ra, "Có."
"Nhưng mà, rừng núi hoang vắng, thành thật một chút, nhé?"
Hạ Trĩ gật gật đầu: "Oke ~ "
Không khí của buổi tối thực sự rất lạnh, cả người Hạ Trĩ co rúc ở trong lòng của Thẩm Thời Kiêu, những chỗ chạm vào nhau của hai người, thật ấm áp.
"Kiêu Kiêu ơi, anh có lạnh không?"
Hạ Trĩ nhìn hắn chỉ mặc một chiếc áo cộc tay , lẩm bẩm: "Trả cho anh nè."
"Không cần." Thẩm Thời Kiêu đè cánh tay của cậu lại, gác cằm trên đầu của cậu, "Bé ngoan ngủ đi nào, giữ thể lực."
Hạ Trĩ nghĩ thầm đúng là nên thế.
Vạn nhất đội cứu viện không đến kịp, hai người không có thức ăn cũng không có nước uống, không giữ sức thì ngất mất.
Nghĩ như vậy, Hạ Trĩ cũng thành thật hơn nhiều, từ từ nhắm mắt lại, tiến vào cõi mơ.
Trong rừng cây, tiếng kêu của động vật như có như không vang lên, Thẩm Thời Kiêu sợ có nguy hiểm, không dám ngủ.
Giấc mộng này của Hạ Trĩ thật dài, giống như cậu bỗng nhiên trở lại cái thời còn học đại học vậy.
Khi đó, cậu hơi ngây ngô một chút, hai má tròn tròn. Cậu nhiệt tình biểu diễn trên sân khấu, cùng các bạn học tham gia đủ loại xã đoàn, cho đến khi hình ảnh xoay một cái, cậu xuất hiện ở bệnh viện, nơi lần đầu gặp gỡ Thẩm Thời Kiêu.
Trong giấc mơ, bệnh viện này có màu xám.
Cậu nhìn xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh của phòng bệnh, trông thấy Thẩm Thời Kiêu đang tiếp nhận điều trị ở bên trong.
Mặt của Thẩm Thời Kiêu gầy gò, ánh mắt cũng không có chút ánh sáng.
Trời đất bỗng nhiên xoay tròn, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang ở giữa dòng xe cộ qua lại như nước thủy triều.
Khi ngẩng đầu lên nhìn, cậu không kịp né tránh, một chiếc xe ô tô từ đâu xông tới trước mặt.
Lúc này, bỗng dưng cơ thể cậu rơi vào một cái ôm ấm áp, cơ thể bị lôi đi, ô tô xé gió chạy đi.
Cậu há hốc mồm, muốn nói thêm vài lời với Thẩm Thời Kiêu, nhưng lại bị nguồn sức mạnh khổng lồ kéo đi, lúc mở mắt ra, đã thấy bản thân đứng ở sân sau của bệnh viện.
Cậu đứng từ xa quan sát, nhìn thấy mình và Thẩm Thời Kiêu, đang ngồi ở vườn hoa trong sân sau, cùng nhau vẽ vật thực. Bản thân thì hái một ít hoa dại, bện thành vòng hoa, nói nói cười cười nhìn Thẩm Thời Kiêu.
Khung cảnh của bệnh viện không còn thâm trầm và ngột ngạt nữa, bãi cỏ thì xanh mướt. Cậu bước thật khẽ men theo thảm cỏ, bị hấp dẫn bởi tiếng cười cách đó không xa.
Một chiếc khăn trải bản màu lam nhạt được bày ra trên sân cỏ, trên khăn trải bàn để một ít hoa quả, còn có một chiếc bánh sinh nhật.
Lúc ấy cậu và Thẩm Thời Kiêu ngồi trên đó cùng nhau ước nguyện.
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng thổi nến, cười yếu ớt nhìn về phía Hạ Trĩ, trong nháy mắt cả khu vườn như được nhuộm màu lên.
Lần dạo phố đầu tiên, hai người mua bánh Crepes, sau đó đi cửa hàng trang sức mua trang sức đôi, mỗi hình ảnh giống như chồng lên nhau, xuất hiện ở trước mắt Hạ Trĩ.
"Glacier, muốn hẹn họ với em không?"
"Vậy sau này em có bỏ anh lại một mình không?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Nếu như có một ngày không thấy em, anh sợ anh sẽ chết mất."
"Ầm" một tiếng, kính xe vỡ vụn.
Summer ôm món quà muốn tặng cho Glacier, nhắm mắt lại mất đi ý thức.
Đến đây, toàn bộ thế giới liền biến thành màu xám.
Trước khi cậu rời đi, lại nghĩ tới Thẩm Thời Kiêu câu nói kia.
"Nếu như một ngày không thấy em, anh sợ anh sẽ chết mất."
...
Mộng cảnh dần dần tiêu tan, trong tiếng khóc nức nở của mình, Hạ Trĩ đứng dậy.
"Đừng chết, đừng chết mà. . ."
Phó đạo diễn bị cậu hù sợ, vội vã đến gần động viên: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, cậu an toàn rồi."
Những ngày du học ở Pháp, cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng trong đầu Hạ Trĩ.
Thời khắc này, cuối cùng cậu cũng nhớ ra toàn bộ.
Ý thức chậm rãi hồi phục. Hạ Trĩ ngẩng đầu quan sát, phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh sạch sẽ.
"Tiểu Hạ? Tiểu Hạ, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi ư?"
Phó đạo diễn vui mừng nở nụ cười: "Tính từ sáng sớm hôm qua lúc đội cứu viện tìm được cậu, cậu đã ngủ 24 tiếng rồi."
Hạ Trĩ vén chăn lên, nhìn bốn phía, "Kiêu Kiêu đâu rồi?"
Phó đạo diễn do dự nói: "Hắn. . ."
Hạ Trĩ nhạy cảm lập tức có phản ứng.
Vừa nãy phó đạo diễn nói là chúng tôi tìm được cậu, mà không phải tìm được hai người.
Thẩm Thời Kiêu có chuyện rồi sao?
Đi chân trần xuống khỏi giường bệnh, Hạ Trĩ đẩy cửa phòng bệnh ra, hoảng sợ lao ra hàng lang.
"Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu. . ."
Hạ Trĩ chạy loạn không có mục đích, trong đầu trước sau quanh quẩn câu nói kia của Thẩm Thời Kiêu.
Phó đạo diễn đuổi theo cậu muốn giải thích, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu cầm theo hộp ăn đã tới chỗ cuối hành lang.
Hạ Trĩ nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu thì ngẩn ra, khổ sở đột nhiên kéo tới. Cậu chạy nhanh tới, ôm Thẩm Thời Kiêu khóc lớn.
Thẩm Thời Kiêu theo dõi nhìn đôi chân trần của cậu, đưa tay ôm lấy cậu, an ủi: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?"
Hạ Trĩ chảy nước mũi: "Không, em tưởng là anh xảy ra chuyện."
Thẩm Thời Kiêu nhẹ giọng nói: "Anh thì xảy ra chuyện gì được chứ? Bé ngốc này."
Ôm Hạ Trĩ đi vào phòng bệnh, Thẩm Thời Kiêu ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không buông hắn ra.
"Tỉnh dậy lúc nào?"
Giọng của Hạ Trĩ rầu rĩ : "Mới vừa tỉnh thôi."
Thẩm Thời Kiêu: "Ăn chút cơm được chứ? Tính ra đã hai ngày em không ăn cơm rồi."
Hạ Trĩ lắc đầu, vẫn luôn ôm hắn.
"Không muốn buông anh ra."
Thẩm Thời Kiêu nhẹ giọng nở nụ cười: "Sai lại đột nhiên dính người như thế nhỉ?"
Hạ Trĩ ngẩng đầu lên, lẳng lặng mà nhìn hắn.
"Glacier, em nhớ lại rồi."
Trong giây lát đó, trong mắt của Thẩm Thời Kiêu nổi lên một tia gợn sóng, thấp giọng nhanh chóng hỏi: "Em thật sự nhớ lại rồi sao?"
"Ừ." Hạ Trĩ nhíu mày, "Phần lớn đều nhớ lại rồi."
Thẩm Thời Kiêu như muốn xác nhận, đến gần tỉ mỉ quan sát mắt của cậu, hỏi: "Nhớ được cái gì nào?"
Hạ Trĩ: "Nhớ được, chúng ta quen biết thế nào, ở chung làm sao, thậm chí việc em xảy ra tai nạn như nào."
Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên ôm lấy cậu, khoang ngực không ngừng chập trùng.
Trầm mặc hồi lâu, giọng điệu của hắn nghẹn ngào, nói ở bên tai của Hạ Trĩ: "Summer, anh rất nhớ em."
Viền mắt của Hạ Trĩ ươn ướt, giọng nói run rẩy: "Xin lỗi, em rời xa anh lâu như vậy. Giai đoạn đó nhất định anh không dễ chịu đúng không? Xương sườn của anh bị thương, có liên quan tới chuyện em mất tích sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Không liên quan tới em, là do anh thất thần, mới bị xe đụng trúng."
"Không phải, không phải." Tâm trạng của Hạ Trĩ bỗng nhiên kích động, "Khi đó bệnh của anh rất nặng, em đã nhìn thấy bộ dáng thống khổ của anh. Em thực sự không thể tưởng tượng việc em đột nhiên biến mất, đã tạo thành đả kích lớn cho anh đến nhường nào."
"Kiêu Kiêu, xin lỗi. . . Xin lỗi. . ."
Phó đạo diễn nghe thấy tiếng khóc ở trong phòng, bước chân dừng lại. Do dự rất lâu, cũng không có đi vào.
Thẩm Thời Kiêu cầm giấy ăn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, mím môi chua xót mỉm cười, nói: "Không trách em được, chuyện này hai chúng ta đều không có làm sai."
Nước mắt của Hạ Trĩ thấm ướt đồng phục bệnh nhân, đưa cánh tay ra ôm Thẩm Thời Kiêu, như muốn phát tiết tâm tình, khóc vô cùng lớn.
Thẩm Thời Kiêu lẳng lặng mà ôm cậu, dưới hoàng hôn, cái bóng của hai người ôm nhau chiếu trên mặt đất.
...
Bởi vì Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu gặp sự cố bất ngờ nên việc ghi hình phải tạm dừng ba ngày. Lúc trở lại tiến độ ghi hình, hành trình ở nước Pháp cũng gần kết thúc.
Trong hai ngày nghỉ ngơi, Hạ Trĩ thường thường ở trong thư phòng cầm vở vẽ vời cái gì đó, mỗi lần Thẩm Thời Kiêu hỏi cậu, đều bị cậu che che giấu giấu lấp liếm cho qua.
Thẩm Thời Kiêu nhìn bút chì trong tay cậu, câu môi cười cười.
Hôm nay, gần quảng trường Concorde Concorde ở Paris, một vũ hội hoành tráng và long trọng đang được tổ chức.
Tổ chương trình đã mua vé vào cửa, chuẩn bị ở đây chúc mừng một chút, khao mọi người một chầu cho những khổ cực trong thời gian qua.
Nhóm khách mời lôi chính trang và lễ phục ra, sau khi trang điểm lên đồ tươm tất, lần lượt đi vào vũ hội.
Nói là vũ hội, chẳng bằng nói là một lễ hội hóa trang cực lớn, bên trong có thật nhiều trò chơi giải trí, mọi người có thể tự do lựa chọn.
Tổ chương trình đã đặt trước chỗ ngồi và món ăn, nhóm khách mời sau khi chơi mệt thì có đồ ăn ngay.
Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu ngồi cùng một chỗ, một ít đồ ngọt và rượu đỏ được để trước mặt.
Hạ Trĩ lấy cánh tay đỡ cằm: "Kiêu Kiêu, em hỏi anh một chuyện."
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm."
Hạ Trĩ: "Anh yêu Summer hơn hay là yêu em hơn?"
Thẩm Thời Kiêu bị cậu cố tình gây sự mà bị chọc cười, hỏi ngược lại cậu: "Vậy em yêu Glacier hơn, hay là, yêu anh hơn?"
Hạ Trĩ: "Xí, không hiểu ý gì hết."
Đám người Hứa Vân và Lương Tư Việt vốn muốn đi chơi một ít trò chơi, nhưng thấy Hạ Trĩ không có ý định nhúc nhích, liền hỏi: "Hai người các cậu không đi chơi à?"
Hạ Trĩ: "Ăn no rồi mới đi." Nếm thử một miếng Tiramisu, cậu lẩm bẩm: "Lễ hội hóa trang như thế này vô nghĩa quá, tổ chức một số hoạt động vui vẻ còn có ích hơn."
Hứa Vân nói: "Nghe đạo diễn nói sẽ có chương trình gì đó nữa."
Vừa nói xong, sân khấu trước mặt bỗng nhiên sáng lên, người chủ trì đứng ở phía trên giới thiệu ý nghĩa của hoạt động lần này.
Hạ Trĩ nghe mà mơ màng, chỉ kịp bắt được vài từ: Ca hát có thưởng.
Trịnh Hi am hiểu ca hát, có chút hưng phấn nói: "Người chủ trì mới vừa nói, nếu như muốn lên sân khấu ca hát, có thể đăng ký tham gia. Mỗi vị khách mời có thể dùng vé vào cửa được cấp bỏ phiếu cho ca sĩ mà mình thích nhất, ca sĩ xuất sắc nhất của đêm nay đêm nay sẽ có thưởng."
Hạ Trĩ lập tức có hứng thú: "Phần thưởng là gì thế?"
Hứa Vân: "Hẳn là không nhỏ đâu, dù sao tiệc rượu cũng lớn như vậy."
Trong số các khách mời ở đây, có Trịnh Hi và Vương Khanh đã từng ra album, cũng xem như là ca sĩ tương đối chuyên nghiệp.
Thấy Trịnh Hi nóng lòng muốn thử, Lương Tư Việt nói với cậu ta: "Muốn đi thì đi đi."
Được Lương Tư Việt cổ vũ, Trịnh Hi đứng lên nói: "Nếu như nhận được thưởng, em sẽ đưa cho anh."
Nói xong, cậu ta chạy đi đăng ký.
Hạ Trĩ với cái cổ nhìn xung quanh, rốt cục phát hiện hình dạng thực sự của phần thưởng bên trong vải đỏ.
Nhìn sơ qua là một bức tranh.
Bước đầu có thể xác định không phải là bức "Nụ cười của Mona Lisa".
Trịnh Hi muốn tặng cho Lương Tư Việt, thế Kiêu Kiêu của tui thì sao? Ngồi nhìn ư?
Cái này không phù hợp với thiết lập cưng chồng của cậu đâu đấy!
"Kiêu Kiêu ơi, anh thích vẽ đúng không." Hạ Trĩ ngẩng đầu hỏi Thẩm Thời Kiêu.
"Ừ, thích." Thẩm Thời Kiêu nghe ra trong lời nói của cậu có hàm nghĩa sâu sắc, cười nói: "Nhưng mà, trình độ ca hát của anh bình thường lắm."
Hạ Trĩ: "Nếu như anh thích, em có thể đi hát nè."
Lương Tư Việt và Hứa Vân đồng thời nhìn cậu: "Cậu còn biết hát nữa hả?"
Hạ Trĩ: "Ừm. . . chắc cũng trình độ KTV (Karaoke Television) á."
Xung quanh vang lên mấy tiếng cười khẽ, Thẩm Thời Kiêu xoa xoa mặt của cậu, "Được, cám ơn em."
Vì vậy, Hạ Trĩ đi theo bước chân của Trịnh Hi, đi tới chỗ đăng ký tham gia.
Thứ tự ra sân của cậu là 15.
Mặc dù xuất thân của Trịnh Hi là sao nhí, từ nhỏ đã được bồi dưỡng các loại nghệ thuật, ca hát khiêu vũ diễn kịch đều là không cần phải nói.
Kỳ thực, cậu ta và Lương Tư Việt người yêu trên hợp đồng, là cậu ta chủ động cầu xin ba mình mới có cơ hội ấy.
Cậu ta thầm mến Lương Tư Việt đã lâu.
Từ nhỏ đã thầm mến người ta.
Nhờ show truyền hình mà có thể ở chung lâu như vậy, cậu ta có thể cảm nhận được, quan hệ với Lương Tư Việt thân cận hơn rất nhiều.
Cậu ta muốn thông qua lần thi đấu ca hát này, tặng cho Lương Tư Việt một món quà đặc biệt, kỷ niệm kết thúc chuyến du lịch này.
Đến lượt cậu ta sân khấu, cậu ta chọn một bài hát trữ tình tiếng Anh.
Rất phổ biến, nhưng được cậu ta hát lên, lại vô cùng êm tai.
Đám người Hứa Vân sao lại không biết quan hệ hợp đồng của Lương Tư Việt và Trịnh Hi, chỉ là nhìn thấu nhưng không nói toạc mà thôi.
Cô khều khều Lương Tư Việt: "ĐIều kiện của tiểu Hi rất tốt, hơn nữa còn rất thích cậu đó."
Lương Tư Việt gật gật đầu, chuyên chú nghe hát.
Không thể không nói, chất giọng của Trịnh Hi quả thật không tệ, Hạ Trĩ dựa vào vai Thẩm Thời Kiêu, cảm giác có trăm điều nguy hiểm.
Trịnh Hi hát xong, nhận được một tràng tiếng vỗ tay.
Trâu Thành cảm thán: "Tiểu Hi hát rất hay, có thể tham gia một cuộc thi âm nhạc đó (?). Cậu xem các khán giả ở đây nè, đều bị âm cao cuối cùng của tiểu Hi làm cho kinh ngạc đến ngây người."
Lương Tư Việt vỗ tay nhìn về phía cậu ta, đưa cho cậu ta một ly nước trái cây.
"Thấm giọng đi này."
Hạ Trĩ cầm tay Thẩm Thời Kiêu, lòng bàn tay đổ một ít mồ hôi.
Thẩm Thời Kiêu nhận ra được Hạ Trĩ đang căng thẳng, cầm tay cậu đặt vào tay mình, "Chớ sốt sắng, có thể nghe được em hát, anh đã rất hạnh phúc rồi."
Hạ Trĩ bĩu môi.
Biết nói chuyện quá ha.
Trịnh Hi quả thực rất ưu tú.
Đến lúc Hạ Trĩ lên sân khấu, ánh đèn tắt một chút.
Đây là cậu cố ý yêu cầu.
Chính là muốn tạo ra một cảm giác xuất hiện thật nổi bật.
Người thanh niên mặc một âu phục màu trắng, xuất hiện ở dưới ánh sáng, chầm chậm đi về phía cây đàn dương cầm, dùng sức nhấc miếng vải phủ trên đàn dương cầm, tư thế tao nhã, phác hoạ dường cong duyên dáng bên hông.
Trịnh Hi nhỏ giọng lầm bầm: "Alo." [Trong QT chỗ này là ZB, hong biết edit sao nựa]
Hạ Trĩ ngồi ở trước đàn dương cầm, cầm micro nói: "Bài hát này, là tôi tự sáng tác, viết cho người yêu của tôi."
Khán giả ở bên dưới thốt lên mấy tiếng kinh ngạc.
Vương Khanh kinh ngạc: "Tiểu Hạ còn có thể tự sáng tác nhạc?"
Thẩm Thời Kiêu: "Tôi cũng là mới biết."
Năm đó Hạ Trĩ thi vào trường đại học kia, có thể nói là trong vạn người mới chọn được một, chỉ riêng việc thực tập trong khóa đào tạo khép kín cũng trong một thời gian dài.
Tuy nói ca hát không đạt tới ctrình độ chuyên nghiệp, thế nhưng sáng tác lời và nhạc cậu vẫn hiểu một ít.
Ngón tay tinh xảo trắng noãn bay múa trên từng phím đàn đen trắng theo từng nốt nhạc, câu hát đầu tiên từ miệng Hạ Trĩ là tiếng Pháp, điều này khiến mọi người ở hội trường rơi vào yên tĩnh.
"Một ngày kia, tôi đánh mất anh ấy. . ."
Bởi vì trước lúc Hạ Trĩ , cậu cố ý nói cho mọi người, cậu muốn tặng cho người yêu của hắn, cho nên mọi người đều đoán được, đó là một bài tình ca.
Mà khi làn điệu bi thương cay đắng này dần dần kéo tới, tất cả mọi người trong phòng, đều bị hấp dẫn.
Âm sắc Hạ Trĩ rất sạch sẽ, vì thế mà cậu được cộng không ít điểm, dưới dây đàn uyển chuyển duyên dáng, tiết tấu và giọng hát của cậu càng thêm hoàn mỹ.
"Em biết anh, chìm trong bóng tối. . ."
"Em biết anh, chìm trong bi thương. . ."
"Anh có biết, khi anh chìm vào ngày đông giá rét, tình yêu của em cũng bị đóng băng."
Vào lúc ca khúc đến đoạn cap trào, giai điệu và nhịp điệu dần dần hòa dịu, giống như ngày đông giá rét gặp được mùa xuân, mỗi một nốt nhạc đều toát lên ái tình ngọt ngào.
"Mãi đến một ngày, mùa hè rơi xuống lần thứ hai."
Tầm mắt của Hạ Trĩ khẽ nghiêng, nhìn về phía phần trước của sân khấu, là chỗ ngồi của Thẩm Thời Kiêu. Cũng là lúc đang hoàn thành nốt nhạc cuối cùng, làm một hình trái tim giơ về phía hắn.
Câu hát cuối cùng, là thanh xướng.
"Em là mùa hè của anh, mùa hè chỉ vì một mình anh mà hòa tan sông băng."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Hạ Trĩ cúi người về phía mọi người bên dưới.
Lúc đi xuống sân khấu, vẻ đẹp của người con trai phương Đông, vẫn luôn hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Rất nhiều người cảm thấy tò mò, người yêu của người con trai này là thần thánh phương nào.
Lúc người con trai này đứng cạnh một người đàn ông cao quý tao nhã, lại còn chủ động ôm hắn, mọi người cười ồ lên.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Vân khen cậu: "Tiểu Hạ, tuy rằng chị nghe không hiểu tiếng Pháp, nhưng vẫn cảm thấy em hát rất khá đó nha. Rảnh rỗi gửi chị bản sao của lời bài hát nha, phim mới của chị rất hợp với bài hát này đó, nếu như có thể, tụi chị muốn mua nó làm bài hát chủ đề."
Hạ Trĩ khẽ nói: "Không thành vấn đề."
Vương Khanh hỏi hắn: "Tiểu Hạ, tại sao khúc đầu của bài tình ca này, lại bi thương như vậy chứ?"
Hạ Trĩ nhìn Thẩm Thời Kiêu, mỉm cười nở nụ cười: "Bởi vì một ít nguyên nhân, sông băng bị ma pháp làm cho đóng băng vĩnh viễn. Bất quá không sao, mùa hè liều mạng vượt qua mọi trở ngại, lần thứ hai phủ xuống."
Đến lúc bỏ phiếu, trên màn hình thức thời biểu hiện số phiếu.
Thẩm Thời Kiêu nhìn chăm chú tờ phiếu trong tay, thấp giọng hỏi Hạ Trĩ: "Nếu như anh viết một tấm bảng, 100 đồng Euro thu hồi một tấm vé vào cửa, anh sẽ bị đuổi ra ngoài chăng?"
Hạ Trĩ phản ứng lại, vội vàng ngăn cản: "Anh là muốn mua cho em vị trí đầu à? Quy tắc ngầm hả?"
Thẩm Thời Kiêu: "Có thể hiểu như vậy."
Hạ Trĩ: "Ai nha, anh ơi anh à, em biết anh có tiền, bất quá chúng ta tiêu xài như vậy, không đáng đâu. Về nhà mua thịt ba chỉ hầm ăn, không tốt hơn sao?"
Thẩm Thời Kiêu cười cười: "Được."
Hắn đến gần Hạ Trĩ, chủ động hôn khóe môi của Hạ Trĩ: "Trĩ Trĩ, cám ơn em, anh vô cùng thích bài hát này."
Tai của Hạ Trĩ hồng hồng : "Anh thích là tốt rồi."
Kết thúc việc bỏ phiếu, Hạ Trĩ che mắt lại không dám nhìn tới màn hình lớn, ngoài miệng lẩm bẩm: "Em được thứ mấy vậy?"
Tiếng cười của Thẩm Thời Kiêu truyền đến: "Thứ nhất."
Hạ Trĩ lấy tay ra, dùng sức nhìn chằm chằm màn hình trước mắt.
Thật sự là thứ nhất.
Dưới âm nhạc và tiếng vỗ tay, Hạ Trĩ nhận phần thưởng kia.
Vậy mà thật sự là một bức tranh.
Bên trong bức tranh, là vài bông hoa hướng dương, mang ý nghĩa tốt lành, do một nhà văn người thiểu số người Pháp vẽ.
Ôm bức hoa hướng dương, Hạ Trĩ cười khanh khách từ trên sân khấu chạy xuống, hai tay đưa cho Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu nhận lấy bức tranh, ánh mắt thờ ơ đánh giá Lương Tư Việt, hôn lên tóc Hạ Trĩ.
Đến đây, hành trình ở nước Pháp cuối cùng đã kết thúc.
Về nước, Hạ Trĩ không ngừng bắt đầu chuẩn bị cho buổi huấn luyện trước khi quay bộ phim Hollywood 《 Dark Man 》.
Trong này, có rất nhiều động tác hành động, cần có sự chỉ đạo động tác và huấn luyện chuyên nghiệp, mới có thể hoàn thành.
Cùng lúc đó, bộ phim truyền hình đầu tay của Hạ Trĩ và Lương Tư Việt, sẽ được phát sóng độc quyền trên truyền hình vệ tinh tuyến đầu, do đó cần sự tuyên truyền mật thiết giữa hai người.
Người đại diện của Hạ Trĩ sau khi biết mong muốn của cậu, lập tức điều chỉnh thể loại phim sẽ nhận tiếp theo, từ phim thương mại chuyển hướng sang phim điện ảnh văn học (?).
Một cái tên trong số đó là bộ phim điện ảnh văn học 《A Lai 》, hấp dẫn sự chú ý của Hạ Trĩ.
Bộ phim này kể về cuộc đời của một giáo viên ở nông thôn tên là A Lai. Ở vùng nông thôn nghèo khó và lạc hậu, sinh viên có trình độ học vấn cao như A Lai vốn chỉ là dạy ở đây một năm, nhưng cuối cùng lại ở lại vùng núi này, dùng học vấn và kiến thức của mình, trợ giúp một nhóm lại một nhóm học sinh thi đậu vào đại học danh tiếng.
Hạ Trĩ dùng bút vẽ vài đường trên notebook, sau đó một nhân vật sống động xuất hiện ở trước mắt cậu.
"Tôi muốn thử cái này một chút, chị xem có thể không ạ?" [Éc tui hong nhớ nhân vật người đại diện này giới tính nào nên để tạm đây cái đã nhe]
Người đại diện: "Có thể, thế nhưng tôi phải nói trước với cậu chuyện này. Chỗ ghi hình sắp tới có hoàn cảnh rất kém, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Hạ Trĩ: "Không thành vấn đề."
Người đại diện nhíu mày: "Hơn nữa, cách Bắc Kinh rất xa, Thẩm tổng nhà cậu, có lẽ sẽ rất nhớ cậu đó?"
Hạ Trĩ nở nụ cười: "Tôi sẽ làm việc thật tốt, dù sao về địa vị của gia đình tôi, chị cũng hiểu mà."
Lúc về đến nhà, Thẩm Thời Kiêu còn đang tăng ca.
Từ khi hai người ở bên nhau, thư phòng cũng được sáp nhập.
Hạ Trĩ ngồi trên ghế, chợt nhớ tới hợp đồng mà mình và Thẩm Thời Kiêu đã ký trước kia.
Cái hợp đồng này, chắc có lẽ đã sớm hết hiệu lực rồi nhỉ?
Lúc ký kết, quy tắc trong hợp đồng có quá nhiều chi tiết, cậu không nghiêm túc xem, chỉ nhớ rõ mấy khoản phí ly hôn phụng dưỡng có thêm vài số 0 ở phía sau.
Hạ Trĩ cười cười, đang chuẩn bị xem, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở dưới lầu.
Hắn thả xuống xấp hợp đồng xuống, nhanh chóng chạy xuống, như một con cún nghênh đón Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu ôm cậu, trên người còn mang theo khí lạnh của đầu thu. Đột nhiên bị một cái lò lửa nhỏ ôm lấy, phảng phất như muốn xua tan một ngày uể oải.
"Hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy hả?"
Hạ Trĩ cười gượng hai tiếng.
Còn không phải là do có việc muốn xin ư?
"Có lạnh không anh, có đói bụng không, em đi nấu cho anh tô mì nhé?"
Hạ · dịu dàng hiền lành · Trĩ, nháy mắt mấy cái.
"Không cần, anh ăn rồi."
Thẩm Thời Kiêu rửa tay sạch sẽ, mới xoa bóp mặt của cậu, ôm cậu ngồi trên ghế sa lon.
Hạ Trĩ: "Thật ra là, em nhìn trúng một cái kịch bản. Cái kịch bản kia cực kỳ tốt, ngàn năm mới có một cái. Nếu như tạo hình của nhân vật đủ tốt, em có thể nhận vai được không anh."
Thẩm Thời Kiêu thu lại nét mặt dịu dàng: "Em thích thì cứ việc nhận đi."
Hạ Trĩ hôn lên trán hắn một cái, "Thế nhưng địa điểm quay ở trong núi phía nam lận, cách chỗ anh rất xa, đi máy bay hay cái gì cũng không tiện."
Thẩm Thời Kiêu giật mình, nhìn cậu: "Bao xa?"
Hạ Trĩ: "Đường núi không dễ đi. Cho nên không thể qua lại thường xuyên được, chúng ta có thể sẽ phải tách ra một thời gian."
Thẩm Thời Kiêu suy tư nửa ngày, "Không sao, anh sẽ tranh thủ tới tìm em, em chỉ cần chú tâm vào quay phim cho tốt thôi."
Hạ Trĩ không nghĩ tới Thẩm Thời Kiêu sẽ đáp ứng một cách thoải mái như vậy, ôm hắn như con mèo nhỏ dính người, cọ rồi lại cọ.
"Chồng ơi, anh thật tốt."
Tắm xong, hai người ôm nhau cùng nhau đọc sách.
Thẩm Thời Kiêu nhắc nhở Hạ Trĩ, ngày mai sẽ có nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp tới quét dọn trong nhà, nhắc cậu nhớ cất mấy đồ vật riêng tư.
Dù sao nghề nghiệp của Hạ Trĩ cũng đặc thù.
Mỗi một năm, Thẩm gia đều sẽ mời người có chuyên môn tới quét dọn, xem như là thông lệ.
Hạ Trĩ vui vẻ nói: "Được."
Ngày thứ hai, Hạ Trĩ đi chạy tuyên truyền cùng Lương Tư Việt từ sớm, có thật nhiều fan nghênh đón hai người ở cửa đài truyền hình.
Hạ Trĩ phát hiện, sự nổi tiếng của mình thế mà có thể so sánh với Lương Tư Việt, không hề thua kém anh.
Từ khi cậu và Lương Tư Việt nói rõ mọi chuyện, trái lại hai người ở chung còn tự nhiên hơn.
Lương Tư Việt tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cậu, "Giá trị thương mại bây giờ của cậu rất cao, đã vượt qua tôi rồi."
Hạ Trĩ: "Anh đừng trêu tôi mà, tôi làm sao mà vượt qua anh được chứ?"
Lương Tư Việt lẩm bẩm nói: "Tiểu thiếu gia của hai nhà hào môn, show truyền hình tình yêu thì săn sóc dịu dàng, kỹ năng diễn xuất không tồi, ai mà không thích chứ?"
Mặt của Hạ Trĩ đỏ bừng: "Giống nhau giống nhau thôi."
Cái mà bọn họ tham gia tuyên truyền là một show truyền hình, thu âm và ghi hình cả một ngày mới kết thúc.
Trong thính phòng, fan của Hạ Trĩ nhiều nhất, lúc cậu tham gia trò chơi, tiếng thét chói tai của những người hâm mộ một tiếng so với một tiếng còn cao hơn.
Thế nhưng Hạ Trĩ vẫn luôn giữ nguyên tắc làm nam chính thứ hai, nên cơ hội nổi bật đều để cho Lương Tư Việt, dù sao không thể giọng khách át giọng chủ.
Người trong nghề ai chưa từng trải qua áp lực của vai phụ?
Trong khoảng thời gian ngắn, hảo cảm của mọi người đối với Hạ Trĩ tăng lên rất nhiều. Ngay cả người chủ trì Thiên Đoàn cũng cảm thấy nhân phẩm của đứa nhỏ này vô cùng tốt.
Hạ Trĩ vừa lễ phép lại hiền lành, trong nhà có quyền thế như vậy nhưng hoàn toàn không có chút hống hách nào.
Vì vậy, người chủ trì cũng lần lượt quăng miếng cho cậu (?).
Sau khi kết thúc, tổ chương trình và đoàn phim cùng tổ chức đi chúc mừng, lúc Hạ Trĩ nằm ở trên xe bảo mẫu, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi khẩn cấp của người đại diện.
"Tiểu Hạ, hiện tại có một cái vấn đề vô cùng nghiêm túc, tôi muốn hỏi cậu."
Hạ Trĩ: "Chuyện gì thế ạ?"
Người đại diện: "Cậu và Thẩm tổng. . . Là hôn nhân hợp đồng?"
Hạ Trĩ mơ hồ: "Cái này không phải đã sớm làm sáng tỏ rồi ạ? Tại sao lại đột nhiên nháo lên nữa vậy?"
Người đại diện: "Trên internet, có một người phơi bày hợp đồng hôn nhân của cậu và Thẩm tổng, đồng thời còn tìm người giám định chuyên nghiệp, chỗ ký tên kia trùng khớp với chữ viết của cậu và Thẩm tổng."
Hạ Trĩ nhíu mày: "Vậy không thể là giả tạo sao?"
Người đại diện: "Mặt trên có con dấu, giả tạo con dấu là phạm pháp, cái người kia làm sao có khả năng biết luật mà còn phạm luật đây?"
Hạ Trĩ tập trung nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới hợp đồng trong ngăn kéo.
Cậu nhanh chóng gọi điện cho người giúp việc, dò hỏi có người nào vào thư phòng của bọn họ hay không.
Người giúp việc trả lời: "Có. Bất quá ngài yên tâm, nhân viên quét dọn không lấy cái gì cả, chúng tôi liên tục giám sát mà."
Hạ Trĩ uể oải đỡ trán: "Người ta không lấy thật, nhưng dùng di động chụp lại."
Chuyện này, không cần nghĩ cũng biết lại gây nên sóng gió lớn trên internet. Đặc biệt là đối với kết quả giám định chữ viết, cộng thêm con dấu của Thẩm Thời Kiêu cùng chữ ký của hai người trên giấy trắng mực đen
Đó chính là bằng chứng.
Độ độ thiện cảm quốc dân của Hạ Trĩ có một nửa là đến từ chương trình CP tham gia cùng Thẩm Thời Kiêu, lần này triệt để gây nên phẫn nộ của cư dân mạng, lời nói vô cùng khó nghe.
「Tôi đã sớm nói rồi mà, hai người này có gì đó sai lắm. Cái lần mà Thẩm Thời Kiêu đăng bức hình của mối tình đầu, có thể cũng là photoshop đó.」
「Không nghĩ ra hai người bọn họ muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, giở trò bịp bợm mưu đồ làm gì chứ?」
「Chẳng lẽ vì độ thiện cảm, hình tượng và thiết lập tính cách thôi ư? Để tôi phổ cập khoa học cho mọi người một chút, từ khi Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ bắt đầu ghi hình show truyền hình, mọi người có biết cổ phần của tập đoàn Thẩm thị tập đoàn tăng lên bao nhiêu không? Giá trị thị trường tăng thêm 400 triệu đó.」
「Lần này thật sự là bằng chứng rồi, mọi người bị lừa dối rồi.」
Vào lúc này fan CP cũng rất luống cuống, bọn họ tỉ mỉ đọc hợp đồng, phát hiện quan hệ của hai người xác thực chỉ là quan hệ hợp đồng, hơn nữa còn là kiểu lừa dối người lớn hai bên.
Ngắn ngủi một tiếng đồng hồ, đã có người biên soạn một tác phẩm nhỏ, nói Thẩm Thời Kiêu cùng Hạ Trĩ là vì ngầm chiếm cổ phần của gia tộc, mới kết hôn giả.
Mạnh Tử Trì vừa nghe thấy chuyện này, lo lắng gọi điện thoại cho Hạ Trĩ, nhưng làm sao cũng không gọi được.
Ở tiệc khánh công show truyền hình, Hạ Trĩ bất đắc dĩ lúng túng ngồi ở một bên. Hiện tại mọi người đều biết chuyện này, mặc dù không có hỏi ngay mặt, nhưng ánh mắt lại bán đứng bọn họ.
Điện thoại di động của Hạ Trĩ đã sập nguồn do hết pin, đang được sạc pin.
Cậu nhìn chằm chằm bát đũa, thực sự nuốt không trôi cơm, rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, đạo diễn của đoàn phim vui mừng sáp tới.
Hắn nói: "Chà, hóa ra đây là tình thú của tiểu Hạ và Thẩm tổng hả?"
Hạ Trĩ ngẩn ra, vội vã mượn điện thoại di động của người khác kiểm tra hướng đi của weibo.
@ Thẩm Thời Kiêu: Tôi thừa nhận, phần văn kiện kia, đúng là tôi và Hạ Trĩ tự tay ký kết ký tên. Bất quá, người phơi bày ra cái này, có thể xem hợp đồng cho đầy đủ được không? Trang cuối cùng, ngài có thể đọc thật tỉ mỉ một lần cái dòng chữ nhỏ dưới góc phải được chứ? Hoặc là, mọi người có thể đọc dòng chữ đầu tiên của mỗi hàng một lần. Đây chỉ là tình thú nhỏ của tôi và Trĩ Trĩ, để cho mọi người chê cười rồi.
Cư dân mạng ăn dưa nhìn thấy Weibo này, vội vã đi tìm hàng chữ nhỏ dưới góc phải của trang cuối cùng.
Cầm kính phóng đại quan sát nửa ngày, bọn họ mới nhìn rõ ràng dòng chữ đó, khó trách người tung tin không phát hiện.
"Đương nhiên, nếu như Hạ Trĩ yêu tôi, như vậy hợp đồng này có hiệu lực vĩnh viễn. tất cả tài sản của tôi, nguyện ý tặng cho Hạ Trĩ."
Mọi người lại vội vàng tìm đọc dòng chữ đầu tiên của mỗi hàng.
"Thẩm Thời Kiêu rất yêu Hạ Trĩ, nguyện ý sau khi kết hôn chăm lo việc nhà, mọi giây phút đều quan tâm em ấy, săn sóc em ấy, chăm sóc em ấy, bao dung em ấy, nỗ lực học tập làm một người chồng tốt, vì em ấy che gió chắn mưa."
Tất cả cư dân mạng phải thốt lên: Đệt! Lại bị show tình cảm nữa à. Cái này là "bài thơ chữ đầu" (1) đây sao?
(1) Bài thơ chữ đầu: Acrostic poem có nghĩa là "bài thơ chữ đầu", tức là bài thơ mà trong đó những chữ cái đầu của mỗi câu có thể ghép lại thành một từ có nghĩa.
---------------------------
Đã bảo là đừng có tạo scandal cho chiện tình đôi trẻ để rồi bị vả mặt mà hong nghe há há
Chương này có chút tình tiết gọi là hào quang nhân vật chính thật, nhưng mà có lẽ khi tác giả cho món quà đó là một bức tranh thì đã muốn dành tặng cho hai bạn trẻ này rồi.
Hi vọng CP Việt x Hi sẽ có một mở đầu khác tốt đẹp và trọn vẹn hơn nhéee
🤦♀️Tâm sự chút xíu: Sau khi kết thúc 1 bộ truyện thì mình sẽ Beta lại từ đầu, như bộ "KHÔNG PHẢI ANH GHÉT OMEGA NHẤT SAO VẬY". Nhiều khi edit full bộ xong quay lại beta, cảm xúc của mình, câu văn của mình nó sẽ mượt mà hơn vì mình nắm được toàn bộ truyện rồi. Hơn nữa, xuất phát từ tâm tư hơn thua tý là để đề phòng những nơi khác bê truyện đi thì việc beta sau khi full của mình sẽ làm cho bản có ở 2 nơi của mình sẽ là bản hoàn chỉnh và ít lỗi sai nhất.Nên là các bạn cứ từ từ bình tĩnh, mọi ý kiến đóng góp cũng mọi người mình đều xem và check lại bản edit của mình.