Tin tức này vừa đăng lên, toàn bộ người qua đường ăn dưa cũng phải sợ ngây người, bao gồm cả fan của Hạ Trĩ.
Idol của tôi cũng là siêu cấp hào môn?
Không ít người qua đường ở dưới Weibo của Mạnh thị hỏi fan Hạ Trĩ, đến tột cùng bối cảnh của Hạ Trĩ là như nào. Fan của Hạ Trĩ kinh sợ đáp lại, bọn họ cũng không biết mà!
Đậu đỏ không phải đậu: @ Mạnh Thực, tập đoàn của ngài không phải chỉ có hai thiếu gia thôi ư ? Hạ Trĩ cũng thế sao?
Mạnh Thực bình luận: Ừ, đồng thời cũng là một trong những người thừa kế của tập đoàn chúng tôi.
Sau khi nhận được lời khẳng định, tập thể giới giải trí còn cả giới tài chính ồ lên, minh tinh từng hợp tác với Hạ Trĩ lén lút hỏi cậu: Em trai à, không nghĩ tới cậu lại là boss thần bí đâu nha.
Đối mặt với rất nhiều tin nhắn đến từ bạn bè, Hạ Trĩ dở khóc dở cười, cầm di động hỏi Thẩm Thời Kiêu: "Mạnh gia đột nhiên đứng ra thanh minh, sao không thương lượng với chúng ta một chút? Người đại diện của em cũng bối rối luôn."
Thẩm Thời Kiêu gắp miếng thịt, bỏ vào trong nồi lẩu, "Có thể là vì nhìn thấy tin này nên nổi giận đó em."
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm miếng thịt, đợi nó chín, vội vã gắp cho Thẩm Thời Kiêu, "Nếu Mạnh gia đứng ra, chúng ta còn cần thanh minh không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Tạm thời không cần."
Hạ Trĩ: "Thịt ngon không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, em nếm thử đi."
"Không cần! Gần đây em ăn chay!"
Cùng lúc đó, Hạ Hoài Sơn và Hạ Minh Hiên đang ở trong một khách sạn, cau mày.
Hạ Minh Hiên trách cứ ông ta: "Mẹ của Hạ Trĩ thế mà lại có quan hệ với Mạnh gia? Ba cũng không biết sao?"
Hạ Hoài Sơn thở ra ngụm khói: "Nếu tao biết thì còn kết hôn với mẹ mày à?"
Câu nói này khiến Hạ Minh Hiên nhất thời nghẹn lời, cuối cùng lạnh như băng nói: "Ai bảo ông trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo? Không quản được nửa người dưới chứ?"
"Thằng mất dạy!" Hạ Hoài Sơn tàn nhẫn cho Hạ Minh Hiên một cái tát, quát lớn: "Đều tại mày lúc nào cũng gây thêm chuyện cho tao? Thế mà còn ở đây răn dạy ông, mày xứng chắc?"
Hạ Minh Hiên không thể nhịn được nữa, đứng lên: "Ông cho rằng tôi nguyện ý để ông làm cha tôi à? Đã như vậy, chúng ta trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ, Thẩm Thời Kiêu cho ông mấy kiệu kia, hai chúng ta một người một nửa, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt."
Hạ Hoài Sơn tức giận đến tay phát run: "Tiền này, một phần mày cũng đừng nghĩ lấy được"
Hạ Minh Hiên không muốn dây dưa nhiều với ông ta, nhiều năm như vậy, gã ở trong giới giải trí cũng kiếm được không ít tiền, dựa vào gương mặt này, muốn kiếm tiền cũng chẳng khó.
Gã nhấc chân lên, mới vừa đi tới cửa, bỗng nhiên vài nam nhân áo đen cao lớn xông tới.
Nam nhân dẫn đầu đeo kính râm: "Hai người chính là Hạ Hoài Sơn và Hạ Minh Hiên nhỉ?"
Hạ Minh Hiên biết chuyện không ổn, ấp úng không dám thừa nhận, ai ngờ nam nhân dẫn đầu nhẹ nhàng nháy mắt, hai người lập tức bị dựng dậy, ném vào trong chiếc xe bên ngoài khách sạn.
Nửa tiếng sau, hai người đứng ở văn phòng tập đoàn Mạnh thị, trước mặt là Mạnh Tử Trì và bà Mạnh.
Mạnh Tử Trì hỏi: "Các người không phải muốn công đạo sao? Vậy nói nghe xem, cô tôi và Hạ Trĩ thiếu nợ các người cái gì?"
Hạ Hoài Sơn nơm nớp lo sợ nhìn hơn chục vệ sĩ đứng ở chung quanh, lập tức kinh hãi: "Cô của ngài không nợ chúng tôi gì cả, là chúng tôi có lỗi với cô ấy."
"Kẻ khốn nạn như mày sao không chết quách đi cho rồi!" Bà Mạnh ném chén trà trong tay về phía ông ta, đứng dậy đi tới bên cạnh ông ta cho ông ta một bạt tai, bên trong thanh âm phẫn nộ mang theo nghẹn ngào, "Con gái của tao làm gì có lỗi với mày chứ! Con bé chết rồi, con trai duy nhất còn bị mày vu oan! Bọn mày không phải con người!"
Sợ tâm tình của bà Mạnh quá kích động sẽ ảnh hưởng tới thân thể, Mạnh Tử Trì đi tới ôm lấy bờ vai của bà, "Bà ơi nguôi giận nào, ông ta sẽ phải chịu trừng phạt thôi."
Sắc mặt của Hạ Hoài Sơn trắng bệch: "Tôi, tôi là bị kẻ gian làm mù mắt! Đều là tại mẹ của nó!"
Hạ Hoài Sơn chỉ vào Hạ Minh Hiên, "Tôi bị mẹ của nó dụ dỗ, mới làm ra hành vi súc sinh như vậy, xin ngài tha thứ cho tôi."
"Tha thứ cho ông?" Mạnh Tử Trì khẽ cười một tiếng, trợ lý lập tức đưa cho hắn một phần văn kiện, bên trong là một ít tài liệu hợp đồng và ảnh chụp.
Chân phải đột nhiên gạt ngã Hạ Hoài Sơn, Mạnh Tử Trì vứt văn kiện vào người ông ta, "Vừa kéo nha, tôi nhờ bạn bè điều tra, nhiều năm như vậy ông làm không ít chuyện thất đức nhỉ, vào cục cảnh sát ngẫm nghĩ cho đàng hoàng."
Hạ Hoài Sơn hoàn toàn sợ rồi, kiên quyết không thừa nhận: "Những việc này không phải tôi làm."
Mạnh Tử Trì: "Phải hay không, pháp luật tự có phán quyết, kết hợp với tư liệu Thời Kiêu cho tôi, ông nhận án chung thân cũng không thành vấn đề đâu."
Nói xong, Hạ Hoài Sơn bị vệ sĩ kéo ra ngoài, trong hành lang tràn đầy tiếng cầu xin tha thứ thê thảm của ông ta.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Minh Hiên, thái độ của gã khẩn thiết, giành nói trước: "Đều là chuyện ông ta làm, hoàn toàn không liên quan tới tôi. Mặc dù tôi là con riêng, nhưng tôi cũng không có quyền lựa chọn. Tôi lúc nào cũng khuyên bảo mẹ tôi, đừng chia rẽ gia đình người khác, nhưng bà ấy không nghe tôi, tôi còn cách nào đâu?"
Bà Mạnh nhìn gã rồi cười lạnh: "Nhiều năm như vậy, mày làm thiếu gia Hạ gia, quen sống trong nhung lụa, chỗ tốt đều bị mày chiếm hết, mày lại còn nói mày không biết? Mày còn không bằng Hạ Hoài Sơn! Bản thân làm nhiều chuyện lại không chịu thừa nhận! Nhiều năm như vậy, tiểu Trĩ của chúng ta bị mày bắt nạt thê thảm quá rồi!"
Bà Mạnh căm phẫn sục sôi, dùng từ mới học được mắng: "Bạch Liên hoa! Xuống địa ngục cùng Hạ Hoài Sơn đi!"
Mạnh Tử Trì ngồi ở trên ghế, quan sát gã nói: "Kỳ thực, muốn chúng tôi buông tha cho cậu rất đơn giản, làm một cái video thanh minh, nói rằng ngày đó các người bẻ cong sự thật, tất cả đều là giả, là được rồi."
Hạ Minh Hiên liền vội vàng gật đầu, trợ lý đi theo Mạnh Tử Trì tiến hành quay video thanh minh.
Bà Mạnh vẫn tức giận: "Bỏ qua dễ dàng cho gã như vậy sao?"
Mạnh Tử Trì: "Dĩ nhiên không phải, để gã ta quay video làm rõ trước, sau đó lại tìm gã tính sổ."
Không bao lâu, video thanh minh của Hạ Minh Hiên lan truyền trên Internet, các phương tiện truyền thông ớn lần lượt chia sẻ.
Trong video, Hạ Minh Hiên khai toàn bộ chuyện gã đã làm với Hạ Trĩ, cuối cùng thừa nhận phỏng vấn ngày đó là vạn bất đắc dĩ, đầu gối của Hạ Hoài Sơn, là tự mình làm gãy.
Dưới khu bình luận, rất nhiều fan đều phỉ nhổ, chửi rủa gã.
Cây đổ bầy khỉ tan, một vài người trong cuộc tung ra các hành vi ác độc của Hạ Minh Hiên từ khi xuất đạo tới nay.
Trợ lý vì muốn bảo vệ bản thân, thậm chí tuôn ra chuyện Hạ Minh Hiên lúc ở đoàn phim 《 Đạp tuyết tìm mai 》, cố ý đổi chó săn, ý đồ cắn chết Hạ Trĩ.
Cả giới vì đó mà ồ lên.
Chuyện này động tĩnh không nhỏ, quan chức cũng trở nên coi trọng, chính thức truyền đạt làm rõ, liệt Hạ Minh Hiên danh sách nghệ nhân xấu, tuyên bố phong sát.
Cùng lúc đó, Weibo của tập đoàn Mạnh thị chính thức phơi bày chi tiết những việc làm của Hạ Hoài Sơn trong hơn mười năm này, tố cáo hành vi của ông ta.
Hạ Hoài Sơn vào trại giam, cuộc chiến huyết thống của hào môn, hạ màn kết thúc.
Danh tiếng của Hạ Trĩ không bị tổn hại, thậm chí thu hút rất nhiều người hâm mộ qua đường yêu thương
Người qua đường đã nhìn rõ thực hư phát biểu cảm nghĩ: Từ đây, Hạ Trĩ có hai nhà giàu che chở, bây giờ người qua đường chuyển làm fan sự nghiệp còn kịp không ta?
「Nói thật, tuy rằng nhiệt độ của Hạ Trĩ cao, nhưng tác phẩm đều chưa login, hơn nữa cũng không có giải thưởng làm nền tảng.」
「Không có giải thưởng cũng đâu có sao, kỹ năng diễn xuất của Trĩ Trĩ tốt mà, lấy một cái ảnh đế không phải chỉ như chơi đùa một chút thôi à?」
「Fan bớt khoát lác lại, thật sự xem ảnh đế như rau hẹ à, muốn hái thì hái?」
Đối với cái bình luận này, Hạ Trĩ nằm nhoài trên người Thẩm Thời Kiêu ở trong ổ chăn, vui cười hớn hở mà nói: "Chồng ơi, em muốn hái rau hẹ."
Thẩm Thời Kiêu: "Hả?"
Hạ Trĩ: "Em muốn lấy được giải ảnh đế."
Thả sách xuống, Thẩm Thời Kiêu đặt cậu ở dưới thân, ôm vào trong ngực.
"Bé cưng, anh cảm thấy em rất biết diễn đấy."
Hạ Trĩ chìm đắm trong vòng tay ấm áp, mơ hồ hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Thẩm Thời Kiêu cười khẽ: "Miếng thịt rơi xuống đất, sao em không ăn? Thật sự là kiêng đồ ăn mặn sao hả?"
Hạ Trĩ kêu rên: "Sao anh biết nó rớt xuống đất."
Thẩm Thời Kiêu: "Lần sau làm chuyện xấu, nhớ xử lý hiện trường vụ án cho tốt, trên đất còn có dấu thịt đấy."
"Cũng có thể là rơi mất một cái, sau đó em liền chuẩn bị hộp khác cho anh mà?"
"Thùng rác, chỉ có một hộp."
Hạ Trĩ triệt để tâm phục khẩu phục: "Khả năng quan sát của bệ hạ quá tuyệt, là nô tì sơ sót."
Ha hả.
Đêm nay, mãi đến tận nửa đêm Hạ Trĩ mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, bỗng nhiên cậu bị đặt một hành lang xa lạ, cậu chậm rãi bước tới, trong hành lang trống trải, chỉ có một mình tiếng bước chân của cậu.
Trong căn phòng phía trước, truyền đến một tiếng vang kì quái.
Cậu chậm rãi tới gần, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy tất cả ở bên trong.
Bên trong có rất nhiều y tá và bác sĩ, trong tay cầm ống tiêm, người phụ nữ đang kinh hoảng luống cuống đứng bên cạnh kia, là mẹ của Thẩm Thời Kiêu.
Tim của Hạ Trĩ mơ hồ nhói lên, liều mạng muốn nhìn rõ nam nhân trên giường, lại phát hiện tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Một nguồn sức mạnh vô hình túm cậu về phía sau, gần như lúc cậu sắp bị kéo ra, trên giường bệnh truyền đến tiếng kêu yếu ớt: "Summer. . ."
Hạ Trĩ tỉnh lại lần nữa, đã là buổi sáng.
Trên máy bay đi tới Pháp, Hạ Trĩ đeo bịt mắt, bất mãn mà dựa vào vai của Thẩm Thời Kiêu.
Hứa Vân ở bên cạnh trêu ghẹo: "Thẩm tổng, tiểu Hạ tối hôm qua làm gì đây hả?"
Kỳ thực Thẩm Thời Kiêu cũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng ngủ đủ 8 tiếng, làm sao lại buồn ngủ thành như vậy?
Cậu nhàn nhạt đáp: "Mất ngủ."
Hứa Vân cười nói: "Bây giờ tiểu Hạ là phú ông nhỏ của toàn bộ chương trình nha, kim chủ ba ba ơi."
Máy bay bay được một nửa, Thẩm Thời Kiêu thả xuống tạp chí xuống, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Hạ Trĩ, thấy cậu nhúc nhích một chút, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon hả em?"
Hạ Trĩ lắc đầu một cái, kéo bịt mắt xuống nhìn hắn, hỏi: "Kiêu Kiêu, chúng ta ở bên nhau thế nào, anh có thể nói cho em một chút được không?"
Thẩm Thời Kiêu ngẩn ra, sau đó ôn nhu nói: "Có thể."
"Vậy. . . Sau khi em bị tai nạn, anh tìm em rất lâu phải không? Giai đoạn đó. . . Có phải là anh rất khó vượt qua đúng không?" Hạ Trĩ cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, chờ hắn trả lời.
Thẩm Thời Kiêu hời hợt nói: "Không sao."
Hạ Trĩ cũng không biết tại sao, mũi bỗng nhiên có chút chua xót, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Thời Kiêu, úp ở trước ngực hắn: "Đến Pháp, chúng ta lập tức đi tới chỗ mình từng hẹn hò được không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Được."
Bọn Lương Tư Việt, ngồi ở phía sau hai người. Trịnh Hi quan sát Hạ Trĩ, nhỏ giọng nói: "Thật biết làm nũng."
Lương Tư Việt không nói tiếng nào, chậm rãi thu tầm mắt lại.
Đến Pháp, tổ tiết mục đưa xe buýt tới, chở mọi người tới nơi ở.
Tinh thần của Hạ Trĩ không tốt, chật vật kéo vali, Thẩm Thời Kiêu liền để cậu ngồi phía trên, kéo cậu đi.
Giấc mơ đêm qua rất mệt mỏi, sau khi tỉnh dậy lại như suy sụp.
Không quản có mất mặt hay không, cậu ngồi dậy, gối đầu lên cánh tay của Thẩm Thời Kiêu, buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài.
Trâu thành trêu chọc: "May mà sức của Thẩm tổng khỏe, thường xuyên rèn luyện, không giống như tôi, không kéo nổi."
Sắc mặt của Thẩm Thời Kiêu trầm tĩnh, nhẹ nhàng xoa xoa lưng của Hạ Trĩ, khoảng chừng 10 phút mới tới nơi ở.
Hành trình ở Nhật Bản lần trước, đội của Hạ Trĩ cùng Thẩm Thời Kiêu dựa vào việc bán mặt nạ, kiếm được 1,7w, ước chừng đổi qua EURO được 100 đồng.
Hạ Trĩ phụ trách quản lý tài chính, cẩn thận từng li từng tí một để chúng vào ví da hình gấu mèo nhỏ, nhỏ giọng bb: "Ít quá đi à."
Đạo diễn trêu cậu: "Bạn học Hạ ơi, nếu như cậu ngại ít, tổ chương trình có thể cho cậu một cái đặc quyền."
Nghe đến hai chữ đặc quyền, các khách mời khác lần lượt nhìn sang.
Đạo diễn nói: "Cậu có thể tài trợ cho tổ chương trình một trăm triệu, như vậy chúng tôi có thể cung cấp cho cậu 10 ngàn đồng EURO."
Các khách mời khác lén lút nở nụ cười, Hạ Trĩ nhíu mày: "Đạo diễn, ngài cảm thấy được tôi rất giống nhà giàu mới nổi sao?"
Đạo diễn: "Cậu không phải là nhà giàu mới hả? Hiện tại tất cả mọi người gộp lại, đều không có tiền bằng cậu. Có đúng hay không, Hạ tổng?"
Hạ Trĩ cất tiền cẩn thận: "Biết biệt danh của tôi là gì không? Người ta gọi tôi là Grandet!"
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng nhíu mày: "Đúng là Grandet, thịt rơi xuống đất cũng không nỡ bỏ, kiên trì nhúng vô nồi lẩu mà."
Nhóm khách mời bị khiếp sợ.
Thẩm Thời Kiêu nói tiếp: "Bất quá một miếng em ấy cũng chẳng ăn, toàn bộ đều gắp vô chén của tôi thôi ."
"Ha ha ha ha."
Hạ Trĩ tự biết mình đuối lý, liền vội vàng hỏi đạo diễn: "Có đang mở phát sóng trực tiếp không? Đoạn này sẽ phát ra ngoài à."
Đạo diễn: "Không mở phát sóng trực tiếp, bất quá đoạn này có thể để làm phúc lợi ngoài lề."
Hạ Trĩ lén lút nói thầm: "Thật nhỏ mọn, em cũng rửa sạch rồi mà."
Một tuần ở Pháp, chỉ có 100 đồng Euro làm phí sinh hoạt, Hạ Trĩ đã lục tung nhà bếp, cũng không tìm thấy miếng rau dưa hay thịt tươi nào.
"Tuần này chúng ta sẽ chết đói ư?"
Thẩm Thời Kiêu: "Không biết."
"May mà em sớm chuẩn bị một túi, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, đủ cầm giữ hai ngày."
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt: "Mấy miếng khoai tây chiên em làm rơi xuống đất, có thể chia cho anh một ít không?"
Hạ Trĩ lấy gối ném qua chỗ hắn, cười mắng : "Đồ đáng ghét!"
Tài chính trong tay các đội khác, so với đội Hạ Trĩ chỉ ít hơn chứ không nhiều, nếu quả thật mọi người dựa vào số tiền trong tay, duy trì sinh hoạt trong một tuần, chỉ có thể mỗi ngày gặm bánh mì.
Tổ đạo diễn không nghĩ sẽ làm khó mọi người, tuyên bố chiều nay sẽ sắp xếp trò chơi cho mọi người kiếm tiền tiêu dùng.
Tuy rằng nhóm khách mời thở phào nhẹ nhõm, nhưng với tính cách của tổ chương trình, trò chơi sẽ không quá đơn giản, bữa ăn tối hôm nay dự định ngủ ngáy ngủ ngáy.
Máy móc phát sóng trực tiếp vào chỗ, nhóm khách mời có thể tự do sắp xếp thời gian, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu định ra ngoài đi dạo, ăn một ít đồ ăn vặt đặc sản của địa phương.
「Hạ phú hào, đã lâu không gặp.」
「Ôi chao hôm nay bé Trĩ Trĩ và Thẩm tổng mặc đồ đôi à?」
「Ỏ màu tóc của bé Trĩ đổi rồi phải không ta? Cái màu xám này đẹp trai chết mất!」
Bởi vì Hạ Trĩ sắp vào đoàn bộ phim bom tấn Hollywood 《 Ám giả》, để phù hợp với hình tượng nhân vật phú nhị đại ngông cuồng phóng túng trong phim, cố ý nhộm tóc thành màu xám.
Dưới trời chiều, tóc ngắn màu xám làm tôn lên làn da trắng nõn của Hạ Trĩ, hàng mi đẹp đẽ phác họa viền mắt tinh xảo, thoạt nhìn tựa như một chủng tộc hỗn hợp.
Thấy ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu đặt trên người mình, Hạ Trĩ nghiêng đầu hỏi hắn: "Nghĩ gì thế?"
Thẩm Thời Kiêu vẫn nhìn hắn: "Nghĩ. . ."
「Bé Trĩ Trĩ, cưng hỏi vấn đề này rất nguy hiểm đấy!」
「Bé cưng như vậy, tui cũng muốn mặt trời.」
Chỉ có một trăm đồng Euro, bọn Hạ Trĩ chỉ có thể chọn một vài cửa hàng ngon bổ rẻ, Thẩm Thời Kiêu rất quen thuộc với Paris, dẫn cậu đi vào một cửa hàng nhỏ.
Menu rất được, chất lượng các món ăn cũng rất tốt.
Hạ Trĩ lén lút nháy mắt với Thẩm Thời Kiêu, "Này, tiền của chúng ta đủ không đấy?"
Đầu ngón tay của Thẩm Thời Kiêu lật thực đơn, cố ý trêu cậu: "Hẳn là. . . đủ."
"Sao lại hẳn là đủ?" Hạ Trĩ liếm môi một cái, có chút lo lắng: "Nếu không, chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu ảm đạm, nhẹ nhàng nâng mắt: "Nhưng mà, anh thích ăn chỗ này."
Quyết định chuồn khỏi chỗ này của Hạ Trĩ trong nháy mắt dao động, rưng rưng gọi nhân viên phục vụ tới, cười hì hì hỏi: "Chỗ này của mọi người, rửa chén một tiếng được bao nhiêu thế?"
Nhân viên phục vụ rất nhạy bén, nhìn thấy có thiết bị phát sóng trực tiếp, đoán được đối phương hẳn là đang ghi hình chương trình, lễ phép mỉm cười: "Một giờ, 8 đồng Euro."
Hạ Trĩ mạnh mẽ đứng dậy: "Tuyệt!"
Ha hả! Cùng lắm thì tối nay ở lại rửa chén thôi!
「Chỉ có tui chú ý tới bảng quảng cáo ở cửa nhà hàng thôi ư? Hẳn là giá đồ ăn cũng rẻ á.」
「Cho nên, Thẩm tổng chọc Trĩ Trĩ đấy.」
Sáu món lần lượt được dọn lên, Hạ Trĩ ăn đến no căng, cuối cùng lười biếng dựa vào ghế sa lon, thừa dịp không ai chú ý, liếc nhìn menu một cái.
Ống kính phát sóng trực tiếp quay cận mặt cậu.
Tổng cộng 35 đồng Euro.
Hạ Trĩ thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười hạnh phúc.
Đêm nay không cần phải rửa chén rồi!
Trước khi ra khỏi nhà hàng, Hạ Trĩ đóng gói đồ ngọt lại, nếu như không phải Thẩm Thời Kiêu cản cậu, cậu còn muốn lấy sốt ăn kèm với salad cá ngừ, giữ lại sáng mai trét bánh mì.
「Này, hạ tổng, ngài đừng quên, hiện tại ngài là siêu cấp phú hào đó.」
「Cười chết tôi mất, phú hào nghèo nhất trong lịch sử.」
「Trĩ Trĩ là thật keo kiệt.」
Cảm nhận dạ dày căng phồng của mình, Hạ Trĩ cũng thấy tối nay ăn hơi nhiều, đề nghị đi tản bộ quanh đây.
Đi ngang qua con phố phong tình, bên trong có rất nhiều người bán hàng và quán nhỏ
Tầm mắt của Thẩm Thời Kiêu dừng ở quầy hàng bánh Crepes, sau đó Hạ Trĩ nhận thấy, hỏi: "Muốn ăn không?"
Thẩm Thời Kiêu cười hỏi: "Có thể sao?"
Hạ Trĩ nheo mắt lại, khí thế hùng hùng hổ hổ.
Diễn! Anh diễn cho ai xem đó!
Em đối xử với anh rất tệ sao?
Anh hỏi như vậy, làm như em cay nghiệt với anh lắm đấy nhỉ?
Hào phóng móc tiền trong túi ra, Hạ Trĩ đưa cho người bán hàng: "Muốn một cái ạ!"
Người bán hàng chấn động, nhìn điệu bộ này của cậu, còn tưởng rằng muốn mua mười cái.
Thẩm Thời Kiêu cầm chiếc bánh Crepes đã nướng, cố ý phớt lờ ánh mắt như mèo tham ăn của Hạ Trĩ, hỏi: "Em không mua cho mình một cái sao?"
Hạ Trĩ lẩm bẩm, nhấc túi lên: "Chỗ em còn bánh mì, về nhà phết một ít sốt, mùi vị cũng giống bánh Crepes thôi."
Thẩm Thời Kiêu không nhịn được mà cười, cầm tay hắn: "Được."
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm bánh Crepes, rất lâu mới thu lại ánh mắt lưu luyến không rời.
「Tui sắp bị Hạ Trĩ làm cho cười chết rồi ha ha,người qua đường thành fan.」
「Thẩm tổng thích bắt nạt Trĩ Trĩ quá ha, Trĩ Trĩ có thể kiên cường một chút không trời? Thế này mà ở trên giường, còn không phải bị bắt nạt cho chết sao?」
「Lầu trên, tui có ảnh nè!」
Về đến nhà, Thẩm Thời Kiêu chia bánh Crepes ra làm hai, thấp giọng nói: "Ngày ấy Summer dẫn anh ra khỏi bệnh viện, hai chúng ta đi ăn vặt, rất ngọt."
Hạ Trĩ bưng cái dĩa nhỏ lên, được sủng mà sợ: "Cho em à ?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, bảo đảm không phải đồ rơi trên đất."
Hạ Trĩ khóc không ra nước mắt.
Chưa chịu bỏ qua chuyện này nữa hả!
Đêm đó, Hạ Trĩ đăng bức ảnh bánh Crepes lên Weibo với dòng chữ: "Khà khà, bánh Crepes gần như đều bị tui ăn đó."
Fan ở bên dưới trợn tròn mắt: Ha ha.
Ngày hôm sau, buổi trưa vội vã ứng phó một chút, nhóm khách mời đi tới địa điểm ghi hình của tổ chương trình —— bãi cỏ.
Trên bãi cỏ, vài nam nữ người Pháp đang đánh tennis, hấp dẫn rất nhiều người thường xuyên qua lại vây xem, vô cùng nhiệt huyết.
Đạo diễn nói: "Đây chính là hạng mục trò chơi thứ nhất của ngày hôm nay, thi đấu tennis. Nhóm khách mời có thể lựa chọn tham gia hoặc là không tham gia, khách mời tham gia có thể nhận được phần thưởng tham gia là 20 đồng Euro. Nếu như mọi người có thể thắng các vận động viên khách viên khách mời này thì một trận có thể thưởng 100 đồng Euro."
Tuy rằng nhóm khách mời không phải ai cũng biết đánh tennis, nhưng vừa nghe nói có thể có phần thưởng tham gia là 20 đồng Euro, sôi nổi giơ tay tham gia.
Một đội chỉ có thể đưa một người lên sân, Hạ Trĩ biết đánh tennis, xung phong nhận việc ra trận.
Buổi ghi hình ngày hôm nay, do Meow Meow Live tài trợ, có một cái cơ vị chuyên môn là của bọn họ. Nhưng vì thể hiện tính đặc biệt, cần có một khách mời phụ trách cầm di động phát sóng trực tiếp.
Đạo diễn vốn tưởng rằng Thẩm Thời Kiêu sẽ ra sân, nhưng sau đó lại nhìn thấy Hạ Trĩ vào trận, có chút bất ngờ.
Bởi vì trước đây ông ta từng tham gia một hội nghị giao lưu tài chính, lúc đó các doanh nhân được mời nhàn nhã đánh vài trận tennis giao lưu.
Thẩm Thời Kiêu chơi vô cùng lợi hại.
"Thẩm tổng, ngài có thể đảm nhận việc thuyết minh không? Dù sao không phải khán giả nào cũng đều hiểu tennis."
Thẩm Thời Kiêu đáp ứng: "Có thể."
Đạo diễn suy nghĩ một chút, dứt khoát giao di động phát sóng trực tiếp của Meow Meow Live cho Thẩm Thời Kiêu, để hắn một bên cầm máy, một bên phụ trách thuyết minh.
Meow Meow Live bởi vì tuyên truyền, đầu tư đủ vốn liếng, lúc bộ phận tuyên truyền biết được là Thẩm Thời Kiêu phụ trách phát sóng trực tiếp, lập tức dồn lực đẩy dưa ở tất cả khu bình luận, trong lúc nháy mắt hấp dẫn rất nhiều lưu lượng.
Thẩm Thời Kiêu ngồi ở một bên, dùng giá đỡ điều chỉnh tốt điện thoại di động, chính thức bắt đầu thuyết minh phát sóng trực tiếp.
"Đây là Trâu Thành."
"Cơ bắp của nam vận động viên ở đối diện rất mạnh mẽ. Đây là một cú đánh thuận tay rất đẹp."
"Đây là Thẩm tổng sao? Giọng nói hay quá đi à!"
"Thẩm tổng hiểu dân mạng, cảm giác rất chuyên nghiệp."
Lúc Thẩm Thời Kiêu quan sát thi đấu rất chăm chú.
Khi bình luận, ai thua ai thắng cũng không mang theo một chút sắc thái tình cảm nào.
"Đây là Lương Tư Việt. Lương Tư Việt hẳn là rất am hiểu tennis, lúc vung bóng thi đấu, phát huy toàn bộ sức mạnh, rất khá."
「Thẩm tổng khen Lương ảnh đế nha!」
「Lương ảnh đế xác thực đánh rất khá đấy chứ.」
「Thích giọng của Thẩm tổng quá à.」
Qua một tiếng thi đấu, đến lượt Hạ Trĩ vào trận.
Đối thủ của Hạ Trĩ, là người đàn ông tóc đen vừa mới thắng hai lần liên tiếp.
Lúc này, thiết bị phát sóng trực tiếp bỗng nhiên di chuyển về phía trước, tập trung vào nửa người trên của Hạ Trĩ, mỗi một cái nhíu mày hay mỗi một nụ cười của cậu đều hiện ra ở trước mặt khán giả.
"Đây là, Hạ Trĩ nhà tôi, bạn nhỏ hết sức đáng yêu."
「Gâu gâu gâu, oánh chết tui đi!」
「Thẩm tổng thiên vị rõ ràng nhé, đây là để cho chúng tôi ngắm nhìn mỹ nhan thịnh thế của Trĩ Trĩ ở khoảng cách gần sao hả?」
「Ngọt ngào quá á á ~ 」
Trận đấu của Hạ Trĩ và người đàn ông tóc đen chính thức khai hỏa.
Phát bóng bắt đầu, Hạ Trĩ trở tay một cái bóng xoáy lên, làm tennis như nước bên trong thùng chứa nước, cao cao phất lên, gọn gàng bước chân gọn gàng phối hợp vung vợt bóng lên, làm liền một mạch, trực tiếp giành được điểm.
Thẩm Thời Kiêu tán thưởng: "Kỹ thuật của Trĩ Trĩ rất khá, pha ghi điểm này vô cùng đẹp trai."
Người đàn ông tóc đen hiển nhiên không ngờ tới Hạ Trĩ thế mà lại biết đánh tennis, lần phát bóng lúc này so với mấy lần trước càng có tính công kích hơn, có thể rõ ràng cảm giác được lúc hắn vung vợt lên dùng sức cỡ nào.
Thẩm Thời Kiêu chăm chú nhìn về phía trước, hơi nhíu mày.
Lúc Hạ Trĩ đón bóng chạy rất nhanh, nhanh chóng bắt được bóng tennis đang bay tới, mái tóc màu xám tùy ý bay lên, vùng giữa chân mày lại vô cùng nghiêm túc.
Chỉ vẻn vẹn có nửa giây, người đàn ông tóc đen lại mất một điểm.
"Đẹp lắm!" Ngữ khí của Thẩm Thời Kiêu thoáng thả lỏng, "Lần này Trĩ Trĩ đón bóng rất đẹp, không hổ là idol hệ vận động."
「Thẩm tổng, ngài khen mũi Trĩ Trĩ sắp nở hoa luôn rồi.」
「Bậy nha, Trĩ Trĩ của chúng ta chính là hoa.」
「Bé Trĩ Trĩ mãi đỉnh! Quá đẹp trai!」
Lần này, cảm xúc của người đàn ông tóc đen rõ ràng đã xao động, có chút nóng nảy. Mục đích bọn họ quay chương trình ngày hôm nay, là lời mời của câu lạc bộ, thắng 1 trận sẽ nhận được một lượng kim ngạch nhất định.
Nếu như thua trận, sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
Thua thêm hai điểm nữa thôi, cuộc tranh tài này liền kết thúc.
Lúc Hạ Trĩ ghi điểm theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thời Kiêu, vẫy tay với hắn một cái.
Thẩm Thời Kiêu cho cậu một cái đặc tả.
Lần này, người đàn ông tóc đen càng tấn công mạnh mẽ hơn, hơn nữa còn có những động tác phạm quy.
Lần này Hạ Trĩ có chút không chống đỡ được, ngay cả khán giả không hiểu tennis cũng dồn dập lên tiếng nghi vấn: Người này luôn chạm lưới, có phải là phạm quy rồi không?
Hành vi của đối phương làm cho điểm số dần dần đuổi kịp, Hứa Vân lầm bầm: "Thực sự không ổn thì Trĩ Trĩ cũng làm trái quy tắc luôn đi? Ngược lại cũng không ai quản, là thi đấu giải trí thôi mà."
Lâm Tư Luật trả lời: "Nhưng có vẻ Hạ Trĩ không có ý định này đâu."
Lời bình luận của Thẩm Thời Kiêu dần dần biến mất.
Fan cắm cọc trong phòng phát sóng trực tiếp của Meow Meow, có thể rõ ràng nhận thấy được sự tức giận và khó chịu của hắn.
Hạ Trĩ rất không chịu thua kém, mặc dù đối phương nhiều lần làm trái quy tắc, vẫn dốc toàn bộ sức lực, cuối cùng là một cú đánh ngang vai đẹp mắt, thành công lấy được một điểm.
Khán giả trên sân không hẹn mà cùng vỗ tay.
Nhưng sau năm phút, Hạ Trĩ chung quy đánh không lại người đàn ông tóc đen lại một lần nữa phạm quy, tiết tấu hoàn toàn bị rối loạn.
Cuối cùng, người đàn ông tóc đen thắng trận này.
Hạ Trĩ cũng không nói thêm gì, chỉ là bình tĩnh mà thả vợt tennis xuống, đi về phía mọi người, mỉm cười.
Mặc dù không có trọng tài, mặc dù chỉ là trò chơi tennis bình thường, nhưng không thể làm trái quy tắc thì chính là không thể, ranh giới cuối cùng này, cũng là phẩm cách.
「Trĩ Trĩ nhìn tốt biết bao, nhẹ như mây gió.」
「Không sao, show giải trí thôi mà, không nên tưởng thiệt.」
「Cái gì vậy nè, tức chết rồi. 100 đồng Euro của bé cưng Trĩ Trĩ nhà ta bay mất rồi!」
Rời khỏi ống kính phát sóng trực tiếp, Hạ Trĩ dựa vào cây cột cách đó không xa lầm bà lầm bầm.
Trên tay không có tiền, trò chơi cũng không thắng.
Cậu và Thẩm Thời Kiêu uống gió Tây Bắc chắc rồi.
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng cậu, nhẹ nhàng nâng cậu dậy.
Hạ Trĩ rút ra mũi: "Anh phải cùng em trải qua cuộc sống khốn khổ rồi đó ."
Thẩm Thời Kiêu cười nói: "Không đâu, đạo diễn nói còn có trận thứ hai."
Hạ Trĩ: "Có thể là bọn họ xác thực rất lợi hại, chúng ta hoàn toàn không có khả năng thắng được."
Thẩm Thời Kiêu ôm gò má của cậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của cậu, "Như vậy đi. Một lát nữa ở trước ống kính, em hôn anh một cái, chồng em thay em giành lại sân khấu, chịu không?"
----------
Làm vội chương này, rảnh Beta sau nhee