Sảnh lớn Mạnh gia, đám người hầu bởi vì động tĩnh vừa nãy, cả đống người chen ở trong góc, xì xào bàn tán.

Bà Mạnh vừa tức giận lại vừa khổ sở, tim đập nhanh từng trận, dựa vào ghế sa lon thở hổn hển.

"Làm sao Tử Căng nó có thể, có thể làm ra chuyện như vậy?" Bà Mạnh không thể tin được, đứa cháu mình yêu thương nhiều năm như vậy, lại là một ác ma lên kế hoạch giết người.

Mạnh Thực sợ bà Mạnh có chuyện bất trắc, "Mẹ, trước tiên mẹ đừng nóng giận." Nói xong, ông vội vã dìu bà Mạnh lên lầu.

Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người Mạnh Tử Trì và Hạ Trĩ. Hắn nhìn chằm chằm dao quân dụng dính máu trên đất, trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, dần dần thất thần.

Một lát sau, hắn đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Trĩ.

Sau đó cúi đầu thật thấp một cái.

"Xin lỗi, bởi vì chúng tôi không dạy dỗ em ấy tốt, để tam quan của em không đúng, phẩm chất xảy ra vấn đề, tạo thành thương tổn không thể xóa nhòa cho em."

Thẩm Thời Kiêu giữ chặt Hạ Trĩ đang muốn lên tiếng, hỏi hắn ta: "Tử Trì, cậu định xử lý Mạnh Tử Căng như thế nào? Cậu có tính dùng quyền lực của gia tộc, bảo lãnh để cậu ta được thả ra hay không?"

Mạnh Tử Trì vẫn tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu, "Không biết. Em ấy có thể không kiêng kị mà thương tổn người nhà, chứng minh em ấy hành vi của em ấy chẳng có cách nào sửa đổi được. Nếu như không cho em ấy biết mình đã làm sai, em ấy ra ngoài có thể sẽ tiếp tục hại người. Em ấy phạm tội, suýt nữa hại chết một mạng người, nhận sự trừng phạt của pháp luật là lẽ đương nhiên."

Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng gật đầu, Hạ Trĩ tiến lên một bước khom lưng đỡ Mạnh Tử Trì dậy, "Anh, không phải lỗi cùa anh."

Ngày hôm nay, từ trên xuống dưới nhà họ Mạnh rối loạn, tâm trạng của bà Mạnh rất không ổn định, Hạ Trĩ quyết định sẽ ở Mạnh gia một đêm nữa.

Mạnh Tử Căng bị cảnh sát đưa đi, Thẩm Thời Kiêu không còn gì lo lắng liền đồng ý.

Trong phòng bà Mạnh, Hạ Trĩ luôn ở bên cạnh dỗ dành bà. Mà chuyện lần này có đả kích quá lớn tới bà Mạnh, dù sao ai có thể chịu được việc cháu mình muốn hại chết mình chứ?

Bà nhỏ giọng khóc lóc: "Tiểu Trĩ, là Mạnh gia có lỗi với con và mẹ con. Con yên tâm, quãng đời còn lại của bà ngoại, nhất định sẽ chuộc tội, không để con chịu thương tổn gì nữa."

Hạ Trĩ cầm tay bà, tựa vào má bà, lẩm bẩm nói: "Bà ngoại, hiện tại con rất hạnh phúc, có anh Kiêu yêu thương con, cũng tìm được người nhà, đã rất mãn nguyện rồi."

Bà Mạnh cau mày: "Nhưng bà nghe Tử Trì nói, con mất trí nhớ? Bởi vì vụ tai nạn xe kia đúng không?."

Hạ Trĩ khẽ thở dài một cái: "Không biết có phải là bởi vì tiềm thức quấy phá hay không, con luôn cảm thấy phần ký ức bị thiếu hụt kia, rất quan trọng với anh Kiêu, thậm chí đã xảy ra một ít chuyện bi thương. Nhưng con không nhớ ra được. Chỉ có một lần, con nằm mơ, trong lúc hoảng hốt mơ thấy lúc con và anh Kiêu ở bệnh viện vẽ vời, không biết tại sao, con khóc đến tỉnh giấc."

Bà Mạnh nâng gò má của cậu, "Không sao, từ từ nhớ lại."

Ban đêm, bà Mạnh đang ngủ, Hạ Trĩ nhón chân ra khỏi phòng, đóng cửa phòng ngủ lại.

Cậu trở lại căn phòng mà Mạnh Tử Trì sắp xếp cho cậu, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thời Kiêu.

Mạnh Tử Trì ngồi ở dưới lầu trầm ngâm suy nghĩ, nghe thấy tiếng động ở cầu thang, ngẩng đầu nhìn lại.

"Bà ngoại ngủ rồi hả? Vất vả cho em rồi."

Hạ Trĩ đi xuống, hỏi: "Kiêu Kiêu đâu?"

Mạnh Tử Trì trả lời: "Một tiếng trước cậu ấy nói có chuyện gấp phải về công ty xử lý, đi trước rồi."

Vùng giữa chân mày của Hạ Trĩ lóe lên lo lắng: "Cậu ấy mới vừa xuống máy bay liền chạy tới đây, khẳng định rất mệt. Bây giờ lại gấp gáp về công ty xử lý công vụ, sợ cậu ấy kiệt sức mất."

Mạnh Tử Trì do dự nói: "Lúc Thời Kiêu đi không được vui vẻ cho lắm. Em cũng biết cậu ấy rồi, chuyện gì cũng thích giữ trong lòng, anh hỏi cậu ấy, nhưng không hỏi được gì hết."

Hạ Trĩ nghi hoặc mà ngồi ở đối diện Mạnh Tử Trì, suy nghĩ thật kỹ, trong lòng dần dần dấy lên một cái ý nghĩ.

"Em tới công ty tìm anh ấy, mọi người nghỉ ngơi trước đi."

Mạnh Tử Trì đứng dậy: "Khuya rồi, để anh đưa em đi."

Hạ Trĩ trả lời: "Không cần, em đón xe đi được rồi, anh lên chăm sóc bà ngoại đi."

Mạnh Tử Trì suy nghĩ một chút, cuối cùng sắp xếp tài xế đưa Hạ Trĩ tới Thẩm thị.

Mà khi Hạ Trĩ đến Thẩm thị, sau khi hỏi bảo vệ mới phát hiện, ngày hôm nay Thẩm Thời Kiêu căn bản không tới công ty. Cậu lo lắng gọi điện thoại cho Thẩm Thời Kiêu, bên kia vang lên tiếng nhắc nhở đã tắt máy.

Mười hai giờ, ngườ ở trên đường thưa thớt. Hạ Trĩ cầm di động, lòng đầy rối loạn, không biết nên đi nơi nào.

Cậu gọi điện thoại cho từng người bạn tốt của Thẩm Thời Kiêu để dò hỏi, nhưng bọn Bạch Việt cũng không biết Thẩm Thời Kiêu đi nơi nào.

"Bác ơi, bác có thể chở cháu về nhà một chuyến được không?"

Ngữ khí của Hạ Trĩ lo lắng, "Tiên sinh của cháu không có ở công ty."

Tài xế: "Được."

Quãng đường từ công ty của Thẩm Thời Kiêu về nhà mất khoảng nửa tiếng đi xe, Hạ Trĩ dựa vào cửa sổ xe, lòng như lửa đốt.

Thẩm Thời Kiêu là bởi vì động cơ của Mạnh Tử Căng mà khổ sở sao? Nếu không, cậu không nghĩ ra được những lý do khác, có thể làm cho khác thường như vậy Thẩm Thời Kiêu.

Sau khi về đến nhà, Hạ Trĩ mới chạy tới sân, nhìn thấy đèn trong nhà đã tắt hết, trong lòng lạnh đi một nửa.

Cậu tới phòng ngủ của hai người, nhưng lại không có một bóng người.

Lúc này, đạo diễn của tổ chương trình truyền hình thực tế gửi tin nhắn tới nhóm Wechat của khách mời, nhắc nhở mọi người có ba ngày ghi hình ở Pháp, bảo mọi người chuẩn bị kỹ càng.

Hạ Trĩ mất mác đi ra ngoài sân, ngơ ngác ngồi ở trên bậc thang, nhìn bầu trời đen kịt ở trên cao.

Chuyện của Mạnh Tử Căng, xét đến cùng là tại cậu ta tâm thuật bất chính, hắn chưa từng trách người khác.

Tựa đầu vào đầu gối, Hạ Trĩ mở Wechat lên, nói với ban bè của Thẩm Thời Kiêu, nếu như biết tung tích của hắn hãy nhanh chóng báo cho mình.

Phương Đình Vũ an ủi cậu: "Thời Kiêu cũng không phải trẻ con, cậu không nên quá lo lắng."

Cho dù nói như vậy, trái tim của Hạ Trĩ giống như treo ở cổ, đứng ngồi không yên.

Trong túi, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền nắm cổ phần của Mạnh thị, mọi thứ đều đã được đóng dấu chính thức, Hạ Trĩ chỉ cần ở ký tên mình lên được.

Cầm thỏa thuận nặng trịch trong tay, Hạ Trĩ cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, tựa hồ người có thể tác động tới tâm trạng của cậu, khống chế buồn vui của cậu, chỉ có một mình Thẩm Thời Kiêu.

Hai giờ sáng, Bạch Việt gọi điện thoại tới cho cậu, nói Thẩm Thời Kiêu đang ở tại một quầy rượu, bị bạn của anh ta phát hiện.

Hạ Trĩ nhanh chóng gọi tài xế, hấp tấp đi tới quán bar.

Bạch Việt chỉ chơi đùa ở bên ngoài, sợ một mình Hạ Trĩ ứng phó không được, đã sớm đến đến quán bar tìm Thẩm Thời Kiêu.

Thẩm Thời Kiêu ngồi một mình ở quầy bar, ánh đèn màu xanh lam bao phủ phía sau lưng hắn.

Bên cạnh hắn có một vài ly rượu đã cạn, còn đang không ngừng bị người phục vụ lấy đi.

Thoạt nhìn, đã uống rất nhiều.

Bạch Việt quan sát hắn, ngồi ở bên cạnh hắn hỏi: "Uống say rồi sao?"

Phản ứng của Thẩm Thời Kiêu có chút chậm, trả lời: "Không."

Bạch Việt tiếp tục nói: "Hạ Trĩ tìm cậu khắp nơi đó."

Ánh mắt tĩnh mịch nặng nề của Thẩm Thời Kiêu rốt cục nổi lên gợn sóng, thấp giọng hỏi: "Em ấy không ở Mạnh gia sao?"

Bạch Việt bĩu môi, đang muốn mở miệng, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân vội vàng.

Hạ Trĩ chạy chậm đi đến bên cạnh Thẩm Thời Kiêu, nhíu mày: "Sao anh lại tắt máy? Không phải nói tới công ty sao? Sao lại chạy đến quán bar uống rượu?"

Lông mi của Thẩm Thời Kiêu rũ xuống, lặng lẽ đẩy ly rượu qua chỗ Bạch Việt, thấp giọng nói: "Bồi đối tác uống rượu."

Bạch Việt chỉ thiếu trợn mắt trắng.

Ông lớn này đúng là nói dối không chớp mắt ha.

Bắc Kinh này có ai dám bảo Thẩm Thời Kiêu bồi rượu mình?

Hạ Trĩ thở dài, đến gần áp tay lên mặt hắn, nghiêng đầu: "Uống nhiều không?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không nhiều, có hai ly thôi."

Người pha rượu nhẹ nhàng ho một cái, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.

"Có phải là anh không vui không?" Ngón tay khẽ vuốt tóc của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì không vui, có thể nói với em mà."

Thẩm Thời Kiêu vươn tay che mắt của mình lại, khuỷu tay chống đỡ đầu, quay đầu ra chỗ khác, âm thanh khàn đến đáng sợ: "Không có."

Lúc này rốt cuộc Bạch Việt cũng nhìn ra chỗ không đúng, hai người này hẳn là không cãi nhau, thế đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Thời Kiêu đột nhiên đứng lên, tận lực giữ cân bằng của cơ thể, nhấc chân đi ra ngoài. Ở cửa sau quán bar, có một vườn hoa nhỏ, dạ dày của hắn có chút buồn nôn, khó chịu mà ngồi ở trên ghế dài hô hấp không khí trong lành.

Hạ Trĩ và Bạch Việt đuổi theo.

Đến cửa, Bạch Việt hỏi: "Thời Kiêu làm sao vậy? Ngày hôm nay có chút lạ thường."

Hạ Trĩ chậm rãi lắc đầu, đi về phía hắn, ngồi chồm hổm ở trước mặt của hắn.

"Là bởi vì chuyện Mạnh Tử Căng hại em khiến anh khổ sở sao?" Hạ Trĩ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngước đầu nhìn hắn.

Thẩm Thời Kiêu mím môi mỏng, ánh mắt tận lực tránh né Hạ Trĩ, thẳng tắp nhìn xa xa, qua vài giây, như là rốt cục kiềm chế không được cái gì, vài giọt lệ nóng từ viền mắt chảy xuống, rơi trên tay Hạ Trĩ.

"Trước đây anh, trách em, trách em bỏ lại anh, trách em không nhớ anh."

"Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, người anh yêu nhất, suýt nữa bởi vì anh mất mạng, mà khi đó, anh thậm chí còn hận em. . ."

"Nếu như em không gặp anh, có thể sẽ có cuộc đời khác, cũng sẽ không phải trải qua những đau khổ này."

Vành mắt của Hạ Trĩ đỏ lên, hai tay nhẹ nhàng nâng hai má Thẩm Thời Kiêu, cười cười: "Nếu để cho em chọn lại, em vẫn muốn gặp được anh. Dù biết rõ Mạnh Tử Căng sẽ vì chuyện này mà ghi hận em, hại em, em vẫn muốn để anh yêu em."

Thẩm Thời Kiêu nắm lấy tay cậu, ánh mắt rơi vào ánh mắt chân thành của cậu.

Hạ Trĩ: "Khi xảy ra bi kịch , tại sao lại cứ muốn tìm động cơ của hung thủ chứ? Mặc kệ cậu ta làm ra hành động này vì động cơ gì, chỉ cần cậu ta là một con người thì không nên làm như vậy. Cậu ta làm sai, không liên quan đến ai cả. Phẩm hạnh của cậu ta xấu xa, không nên để cho người khác trả nợ cho cậu ta."

Bạch Việt nghe đến đó, cũng có thể đoán được Mạnh Tử Căng làm ra chuyện gì, định đi qua cùng bọn họ phun tào Mạnh Tử Căng một trận.

Lúc này, Hạ Trĩ túi ra phần thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần kia, giống như dỗ một đứa trẻ, đưa cho Thẩm Thời Kiêu: "Kiêu Kiêu, em tặng anh một món quà, chúng ta không khổ sở nữa có được không?"

Sau khi Thẩm Thời Kiêu nhìn thấy rõ thì từ chối: "Anh không cần, đây là đồ của em."

Hạ Trĩ bĩu môi: "Cái gì mà của anh của em, tất cả của em đều là của anh. Anh có thể đưa cho em 30% cổ phần Thẩm thị, tại sao em không thể đưa 30% cổ phần Mạnh thị cho anh chứ?"

Thẩm Thời Kiêu: "Hai chuyện này không giống nhau"

"Tại sao lại không giống nhau? Anh tặng em cổ phần là muốn dỗ cho em vui vẻ, em đưa anh cổ phần, cũng là muốn dỗ anh vui vẻ mà."

Một đôi tay ấm áp ấn nhẹ lên vùng giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ xoa xoa hắn: "Đừng buồn bã nữa được không?"

Trong giây lát đó, đáy lòng của Thẩm Thời Kiêu bị hòa tan.

Chậm rãi duỗi cánh tay cứng ngắc ra, nâng hai má Hạ Trĩ lên, khom lưng hôn lên.

Bước chân của Bạch Việt dừng lại, lập tức quay người rời đi.

Cổ phần không muốn thì cho anh ta nè!

Hai người còn ở nơi này ngược cẩu đấy!

Thực sự là ghen tỵ chết người ta!

Cuối cùng, lúc Hạ Trĩ và Mạnh thị giải quyết thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng cổ phần, dưới sự yêu cầu kiên quyết của Thẩm Thời Kiêu, cậu giữ lại 15%, chia cho Thẩm Thời Kiêu 15%.

Mạnh Thực ở một bên rất kinh ngạc, ông không nghĩ tới sẽ có một ngày, cổ phần của công ty lại bị Thẩm Thời Kiêu nắm giữ 15%.

Bất quá như vậy cũng tốt, Mạnh Tử Trì vẫn là cổ đông lớn duy nhất.

Mạnh Tử Trì trêu ghẹo: "Như thế cũng hay, chồng chồng hai người gộp lại, giá trị tài phú vả mặt nhiều người lắm đó nha."

Thẩm Thời Kiêu: "Cậu cũng mau tìm một tiểu phú hào đi ."

Trên xe về nhà, Hạ Trĩ cầm thỏa thuận chuyển nhượng quyền sử dụng cổ phần mà vai khẽ run, nhìn bên ngoài cửa xe không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Thời Kiêu hỏi: "Làm sao vậy? Không vui hả?"

Hạ Trĩ bỗng nhiên quay người, lộ ra nụ cười xán lạn và đôi mắt long lanh.

"Úi cha cha, em đang xoắn xuýt đó, nhiều tiền như vậy nên xài như thế nào đây! Ngoại trừ không thể bao dưỡng vài anh đẹp trai, cái gì cũng có tất!"

Thẩm Thời Kiêu một cước phanh xe gấp: "Em còn muốn bao dưỡng vài anh đẹp trai?"

Hạ Trĩ: "Em không phải, em không có. Em chưa từng có ý nghĩa này đâu."

Bàn tay của Thẩm Thời Kiêu cầm vô-lăng, "Ồ! Anh thấy da em lại ngứa ngáy rồi đấy."

...

Tiễn Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ đi rồi, Mạnh Tử Trì trở lại văn phòng, tầm mắt rơi vào bức ảnh chụp chung của hắn và Mạnh Tử Căng.

Mạnh Thực đi vào nói với hắn: "Sắp xếp thời gian tới thăm em trai con đi."

Hai người đi tới phòng giam, được cảnh sát trại giam thông báo, gần đây tinh thần của Mạnh Tử Căng không được ổn định lắmm.

Phía sau cửa sổ thủy tinh, Mạnh Tử Khâm đeo còng tay chậm rãi đi tới, nhìn vết dao trên mặt mà thấy giật mình, phối hợp với màu da trắng bệch, có chút đáng sợ.

Hai mắt của cậu ta lờ đờ, phảng phất như không nhìn thấy Mạnh Tử Trì, trong miệng ngâm nga bài hát.

Mạnh Thực không nhìn nổi , quay người rời khỏi.

Bản án đã đưa ra, tù chung thân, tước quyền lợi chính trị cả đời.

Mạnh Tử Trì nhìn cậu ta, thấp giọng hỏi: "Ở trong đó biểu hiện tốt một chút. . . Thiếu cái gì thì nói với anh."

Trước khi rời đi, hắn vốn muốn hỏi, làm nhiều chuyện ác như vậy, có hối hận không.

Nhưng nhìn bộ dáng của Mạnh Tử Căng, phỏng chừng cũng không hỏi được gì, quay người rời đi.

Lúc này, Mạnh Tử Căng bỗng nhiên gọi hắn: "Anh ơi."

Mạnh Tử Trì quay đầu lại.

Mạnh Tử Căng nói: "Anh sẽ tha thứ cho em chứ?"

Mạnh Tử Trì thở nặng một cái, suy nghĩ một hồi lâu.

Cuối cùng, hắn mím môi khó khăn trả lời: "Không biết nữa."

Từ lúc cậu ta cầm đao vung về phía người nhà, thì không thể làm như chưa có chuyện gì được.

Câu chuyện kết thúc, chuyện con trai út của Mạnh gia bị đưa vào trại giam làm dư luận huyên náo xôn xao, mà Mạnh gia cũng không sử dụng thủ đoạn đặc thù đi cứu Mạnh Tử Căng, cũng dẫn tới suy đoán hiếu kỳ của rất nhiều người.

Mạnh Thực không định ở lại Bắc Kinh, khuyên bảo Mạnh Tử Trì cắt đứt ý định chuyển tổng bộ về Bắc Kinh.

Mà Mạnh Tử Trì cân nhắc trên nhiều phương diện, kiên quyết ở lại Bắc Kinh.

Mạnh Thực hết cách, một mình quay về Thượng Hải, để bà nội ở lại cho Mạnh Tử Trì chăm sóc.

Trước khi đi, Mạnh Tử Trì hỏi ông: "Ba, con cảm thấy ba không quá để tâm tới chuyện của em trai."

Mạnh Thực dừng một chút: "Không phải không để tâm, em trai con rất giống mẹ con. Lúc mẹ con đang mang thai nó, nhiều lần liên lạc với mối tình đầu vị ba phát hiện. Ba không có cách nào quên được chuyện này. . ."

Mạnh Tử Trì há miệng, vùng giữa chân mày nhăn chặt, không nói gì.

Mà Mạnh Tử Căng đột nhiên biến mất, cũng không có ảnh hưởng gì tới giới giải trí,  thậm chí có rất ít fan nhắc tới cái tên này, chỉ lơ đãng phát hiện, Mạnh thiếu gia thường xuyên mua hotsearch, gần đây rất ít khi xuất hiện trên hotsearch.

Còn hai ngày nữa là tới ngày ghi hình show truyền hình, Hạ Trĩ hoàn thành cảnh cuối cùng của《 Thí yêu lục 》, sau đó chụp hình lưu niệm với đạo diễn.

Sáu giờ tối, Thẩm Thời Kiêu đặc biệt tan làm sớm, chuẩn bị tới tiệc chúc mừng Hạ Trĩ hơ khô thẻ tre, không ngờ bị một thân ảnh lôi thôi chặn lại dưới hầm để xe.

Ngữ khí của Hạ Hoài Sơn gầm gầm gừ gừ, xem dáng vẻ hẳn là gần đây có chút chán nản bất kham.

"Thẩm tổng! Tại sao dự án hợp tác của chúng ta lại xảy ra vấn đề chứ? Dựa vào tài lực của Thẩm gia, không thể để vịnh du lịch đánh bại chúng ta mà chiếm thị trường trước được!" 

Thẩm Thời Kiêu yên lặng nhìn ông ta: "Ở phương diện thị trường du lịch, kinh nghiệm quản lý của chúng tôi không được thuần thục cho lắm, thất bại là chuyện bình thường thôi." 

Hạ Hoài Sơn cuống lên: "Nhưng mà! Toàn bộ tiền của công ty chúng tôi đều đã đầu tư vào đó rồi! Hiện tại ngân hàng đang thúc giục thanh toán, ngay cả khí chúng tôi thế chấp bất động sản, cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi!"

Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng: "Đây cũng không phải chuyện chuyện tôi nên cân nhắc. Dù sao chuyện như hợp tác thất bại cũng thường xuyên xảy ra mà, các người không có cách nào trả nợ, không liên quan gì với tôi."

Nói xong, hắn khởi động động cơ ô tô, nói với Hạ Hoài Sơn: "Tránh ra."

Hạ Hoài Sơn vốn hy vọng xa vời Thẩm Thời Kiêu nhìn ông với thân phận là đối tác, giúp ông ta một tay, không nghĩ tới đối phương thế mà bạc tình bạc nghĩa như thế. Ông ta nằm thẳng cẳng ở trước xe của Thẩm Thời Kiêu, cổ xoay ngang: "Nếu như mày nhẫn tâm, giỏi thì cán qua người tao đi. Dù sao người cha như tôi, Hạ Trĩ cũng không chịu nhận."

Đôi mắt của Thẩm Thời Kiêu hơi nheo lại, mở cửa xe, đi tới từ trên cao nhìn xuống ông ta.

"Như vậy đi, bán toàn bộ cổ phần của công ty của mấy người cho tôi, coi như tôi thu mua công ty của ông, thế nào?"

Hạ Hoài Sơn vừa nghe có chuyển biến tốt, vội vã bò lên nói: "Trên tay tôi, chỉ có 40% cổ phần, nếu như cậu nguyện ý muốn mua, tôi bán giá gốc cho cậu."

"Ông đùa tôi à?" Tay phải của Thẩm Thời Kiêu cắm ở trong túi, khẽ nhếch môi: "Có ai mà không biết cổ phần của Hạ gia mấy người rớt đài chứ? Lại còn muốn dùng giá gốc bán cho tôi?"

Hạ Hoài Sơn lấy lòng nói: "Coi như cậu nể mặt Hạ Trĩ, cho tôi một cái giá hữu tình được không? Dù sao cậu cũng giàu có như vậy mà."

"Muốn bán thì bán, không muốn bán thì đợi ở đầu đường xó chợ đi." Thẩm Thời Kiêu không để ý đến ông ta nữa, nghênh ngang rời đi.

Hạ Hoài Sơn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nịnh hót đến gần, gõ gõ xe cửa sổ xe của hắn: "Tôi bán, lúc nào thì chúng ta ký hợp đồng?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ngay bây giờ."

Cổ phần của Hạ gia, cuối cùng dùng giá thấp nhất là 600 vạn bán cho Thẩm Thời Kiêu, Thẩm Thời Kiêu sau khi lấy được cổ phần, nhanh chóng sắp xếp nhân viên dưới quyền tiến hành thanh toán cổ phần.

Hóa ra, hắn đã sớm thu thập cổ phần của Hạ Hoài Sơn trong bóng tối, phân bố nhiều người khác nhau, hợp tác cùng Hạ Hoài Sơn.

Cho đến nay đã thu thập được 20% cổ phần.

Sau khi lấy được quyền khống chế Hạ gia, Thẩm Thời Kiêu lập tức phái giám đốc điều hành dưới trướng vào Hạ thị, một lần nữa cầm lấy dự án từng hợp tác của Hạ thị và Thẩm thị, hỗ trợ cho nguồn tài chính tốt nhất.

Pháp nhân sở hữu vịnh du lịch bên kia là bạn tốt của Thẩm Thời Kiêu, sau khi biết hắn thành công lấy được cổ phần của Hạ thị, sảng khoái bán vịnh cho hắn.

Nửa ngày ngắn ngủi,tin tức vịnh du lịch bị Hạ thị thu mua bao phủ toàn bộ giới tài chính, rất nhiều tạp chí và truyền thông đưa tin, Thẩm Thời Kiêu dùng 55% cổ phần, trở thành cổ đông lớn duy nhất của Hạ thị.

Hạ Hoài Sơn trợn tròn mắt, ông ta vốn cho là trong tay Hạ Minh Hiên còn có 15% cổ phần, chờ Thẩm thị thu mua Hạ thị, sau đó kinh doanh lớn mạnh, cha con hai người dựa vào số cổ phần này ăn chia hoa hồng dưỡng già.

Sau khi ông ta ý thức được mọi việc không đúng, lúc gọi điện thoại cho Hạ Minh Hiên gọi điện thoại thời điểm không ngờ nhận được tin xấu.

Nửa năm trước, Hạ Minh Hiên đã sớm lén lút bán cổ phần cho ba người.

Hạ Hoài Sơn nghe được chuyện này, huyết áp tăng vọt, tức giận đến hôn mê tại chỗ.

Ông ta trúng cái bẫy mà Thẩm Thời Kiêu giăng ra!

Ngày mai sẽ phải ghi hình show truyền hình, Hạ Trĩ đi siêu thị mua thật nhiều đồ dùng hàng ngày. Bởi vì cậu và Thẩm Thời Kiêu định sau khi quay chương trình xong, sẽ đạo một vòng ở Pháp.

Dù sao nơi này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với hai người.

Nếu như có thể nhớ lại gì đó thì càng tốt hơn.

Ra khỏi siêu thị, Hạ Trĩ đội mũ và đeo khẩu trang đi tới bãi đậu xe. Vừa qua khỏi chỗ ngoặt, bỗng nhiên bị Hạ Minh Hiên và Hạ Hoài Sơn chặn đường đi.

"Trĩ Trĩ, van cầu con mau cứu ba ba đi."

Hạ Hoài Sơn quỳ gối một cái rầm trước mặt Hạ Trĩ. than thở khóc lóc mà xưng tội: "Lúc trước ba ba đối xử với con mà mẹ con như vậy, thực sự là khốn nạn! Ngày hôm qua, ba nghiêm chỉnh quỳ trước bia mộ của mẹ con một đêm, cố gắng để có được sự tha thứ của cô ấy. . ."

Nói xong, Hạ Hoài Sơn để lộ đầu gối bầm tím của ông ta.

Hạ Trĩ nghe xong, vùng giữa chân mày dần hiện lên vẻ tức giận: "Ai cho ông đến nhìn mẹ tôi hả! Ông xứng à!"

Hạ Hoài Sơn ôm chân của cậu, vô cùng đáng thương mà nói: "Trĩ Trĩ, ba ba thật sự rất hối hận rồi, muốn nhận được sự tha thứ của con và mẹ con. Cũng xin con nể mặt chúng ta có quan hệ máu mủ, giúp ba ba một chút có được hay không? Con bảo Thẩm Thời Kiêu trả cổ phần của Hạ gia lại cho ba được không con?"

Hạ Trĩ bị Hạ Hoài Sơn chọc tức đến cười , một cước hất tay của ông ta ra, nhếch miệng khinh thường.

"Tuy rằng tôi không biết chuyện cổ phần là như nào, nhưng cổ phần đã vào trong tay Kiêu Kiêu nhà tôi, dựa vào cái gì trả lại cho ông? Hai người các người có bệnh thần kinh đúng không?"

Hạ Minh Hiên vốn là bị Hạ Hoài Sơn kéo đến tìm Hạ Trĩ, vốn đã mất hết mặt mũi, bây giờ lại bị cậu châm chọc, liền châm biếm lại: "Ngay cả con chó mày cũng không bằng, chó còn biết cảm ơn, mày đối xử với cha ruột như vậy, nhất định sẽ bị trời đánh!"

Hạ Trĩ vốn là muốn rời đi, bỗng nhiên dừng lại, khí thế hùng hổ đi tới chỗ Hạ Minh Hiên.

Một tiếng "bốp", cậu quăng cho Hạ Minh Hiên một cái bạt tai, đến khi Hạ Minh Hiên lấy lại tinh thần, cậu liền nắm lấy cổ áo của Hạ Minh Hiên, cho khóe miệng của gã một quyền.

"Coi như có bị trời phạt, cũng là mày và người mẹ tiểu tam mang tội giết người kia của mày bị phạt trước."

Nói xong, Hạ Trĩ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Hoài Sơn một cái, nhắc nhở: "Đừng tiếp tục tới làm phiền tôi. Bằng không tôi thấy các người một lần đánh một lần, thấy hai lần đánh hai lần."

Nhìn Hạ Trĩ lái xe rời đi, Hạ Hoài Sơn tức giận đến màu mắt chuyển đỏ tươi, trong miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ, dùng từ ngữ ác độc công kich cậu.

"Chúng ta đi mở họp báo!"

"Để cho mọi người đều biết, Hạ Trĩ đối xử với cha ruột của nó như thế nào!"

Về đến nhà, Hạ Trĩ hoàn toàn không bị hai cái kẻ đáng ghét kia ảnh hưởng, ngâm nga bài hát chuẩn bị món lẩu, chờ Thẩm Thời Kiêu về nhà.

Lúc mở nắp thịt đóng hộp, tay của Hạ Trĩ không cầm được, miếng thịt bỗng nhiên rơi xuống đất.

Mùi thịt thơm lựng, lăn hai vòng trên đất.

Người hầu nhìn liếc mắt nhìn miếng thịt một cái, đang muốn giúp cậu nhặt lên ném đi, không ngờ Hạ Trĩ nhanh chóng nhặt lên, giống như chưa từng xảy ra chuyện này, rửa sạch thịt một lần nữa.

Cuối cùng sau khi cắt gọn, đánh dấu nó trên dĩa.

"Cái này để Kiêu Kiêu ăn."

Trên mặt người hầu chợt lóe giật mình trong chốc lát, làm bộ chính mình không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Lúc chạng vạng, các phương tiện truyền thông vốn là chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan làm, bỗng nhiên nhận được thông báo khẩn cấp, có một tin bạo đột kích.

Trong video, Hạ Hoài Sơn vô cùng đáng thương mà chỉ vào vết thương trên đầu gối, lại chỉ vào dấu tay trên khóe miệng của Hạ Minh Hiên, liều mạng bán thảm.

"Tôi thật sự rất hối hận đã sanh ra đứa con trai này. Gần đây nhà chúng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hạ Trĩ không những không giúp đỡ mà còn liên thủ với Thẩm Thời Kiêu, nhân cơ hội dọa dẫm công ty, thông qua thủ đoạn không đàng hoàng cướp số cổ phần thuộc sở hữu của cha con tôi! Tôi vốn định cầu xin Hạ Trĩ nương tay với chúng tôi, nhưng thằng đó quá ác độc, quả thực chính là một kẻ ăn cháo đá bát!"

Hạ Minh Hiên vì muốn có thể bắt đầu lại, phối hợp với cha gã bán thảm, chuẩn bị xây dựng tính cách của mình thành một kẻ đáng thương, bị đỉnh lưu hãm hại.

Gã ôm hai má, biểu tình thống khổ: "Tôi chỉ muốn khuyên anh ấy, đừng đối xử với cha của chúng ta như vậy, dù sao sinh mệnh này là cha cho chúng tôi. Có thể anh ấy nghe xong câu này, tức giận vô thường, trực tiếp quăng cho tôi hai cái tát. Báo cáo nghiệm thương của bệnh viện ở đây, mọi người xem đi."

Hạ Hoài Sơn ôm Hạ Minh Hiên, bộ dáng như kẻ bị hại: "Hạ Trĩ, nếu như không có ta tỉ mỉ nuôi nấng, con đã sớm chết đó rồii!"

Bây giờ, độ hot Hạ Trĩ đang tăng cao, tin tức này trong nháy mắt nổ tung, khơi dậy ngàn cơn sóng trên internet.

Nhóm cư dân mạng vốn đã biết đến chuyện xấu của Hạ gia, nhưng đối mặt với vết thương trên người Hạ Hoài Sơn và Hạ Minh Hiên, có chút chần chờ.

Một vài đoàn đội của những tiểu sinh đối đầu với Hạ Trĩ, cho là có thể nhờ vào đó kéo được bím tóc của cậu, âm thầm thuê thủy quân, dẫn dắt fan nhỏ của các nhà trào phúng Hạ Trĩ, bôi đen hình tượng trước công chúng của cậu.

「Đúng đấy, coi như Hạ Hoài Sơn làm chuyện không đúng, cũng không cần phải ra tay đánh người như vậy!」

「Mặt của Hạ Minh Hiên sưng như đầu heo, tâm của Hạ Trĩ cũng ác độc quá nhỉ?」

「Làm ơn, Hạ Trĩ mới là người bị hại ok? Nếu như lúc mi hai tuổi,  cha của mi ra ngoài tạo con riêng với tiểu tam, rồi đuổi mẹ mi ra khỏi nhà, mi còn nhân từ được với bọn họ à?」

「Cái chúng tôi nói là công ơn nuôi dưỡng. Fan của hạ Trĩ thổi tới thổi lui là Hạ Trĩ có giáo dục tốt, học lực tốt, tinh thông tới mấy ngôn ngữ, những thứ này ai cho? Còn không phải Hạ gia cho à?」

「Tôi cảm thấy Hạ Hoài Sơn nói rất đúng, không có Hạ gia, làm sao có Hạ Trĩ? Hạ Hoài Sơn có làm sai thế nào đi nữa, Hạ Trĩ cũng không được đánh người.」

Người qua đường ăn dưa thành công bị các loại ngôn luận dẫn dắt, điểm chú ý đều đặt lên việc Hạ Trĩ đánh người, tiến hành giảng đạo đức với cậu, đàm luận về công ơn nuôi dưỡng.

「Ta cảm thấy Hạ Trĩ cũng chẳng ra gì,  hẳn là có Thẩm Thời Kiêu làm chỗ dựa sau lưng, nênkhông coi ai ra gì.」

「Đúng đó, không có Thẩm Thời Kiêu, cậu ta có cái rắm gì.」

Lúc Thẩm Thời Kiêu về tới nhà, phát hiện cái tin tức này, nhanh chóng thông báo trợ lý tiến hành làm quan hệ xã hội.

Hạ Trĩ bị Hạ Hoài Sơn bán thảm, quá ghê tởm.

"Đừng để ý tới ông ta, chúng ta ăn lẩu."

Thẩm Thời Kiêu liếc nhìn miếng thịt trên tay, nhận được tin nhắn của trợ lý.

Trợ lý: "Thẩm tổng, hiện tại điểm chú ý của mọi người không còn ở chuyện này nữa. Ngài nhanh chóng tới Weibo của tập đoàn Mạnh thị xem chút đi."

Weibo chính thức của tập đoàn Mạnh thị: @ Hạ Hoài Sơn, không có ông, Hạ Trĩ càng sống tốt hơn. Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi, khi chỉ mới mười mấy tuổi đã bị ông đuổi ra khỏi nhà. Đại tiểu thư nhà chúng tôi, vì ông từ bỏ công việc ở cơ quan ngoại giao, cùng ông tay trắng dựng nghiệp, ở giai đoạn tốt nhất bị ông chà đạp tấm lòng, cuối cùng âu sầu mà chết. Ông muốn đòi lẽ phải đúng không? Đến Mạnh thị, chúng tôi chờ ông.

Tập thể anti-fan trợn mắt chó: ĐM? Hạ Trĩ có quan hệ với Mạnh gia? Là tiểu thiếu gia của Mạnh gia?

--------------------------

Ngoại tình, bỏ vợ bỏ con ko đáng được tha thứ biết chưa ông dà :)))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play