Đồng Hoài quyết đoán ngồi xổm xuống.
Nhà bếp không lớn, tiếng động của cậu không nhỏ, Sài Lập Quốc quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”
Đồng Hoài ấp úng: “Trên đất có kiến, cháu ngồi đếm thôi.”
Nói xong, lấy di động ra, ngón tay điên cuồng nhấn vào màn hình, kêu gào tìm quân sư.
– Không xoăn rất thẳng: Quân sư, nhanh xuất hiện, việc cấp bách!
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Sao vậy huynh đệ, ta tới đây!
– Không xoăn rất thẳng: Tôi sẽ thông Tiết Đình!!!
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương:….
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Con mẹ nó không phải cậu rất thẳng sao??
– Không xoăn rất thẳng: ???
Đồng Hoài nhìn lại hai câu đối thoại ở trên, kịp nhận ra, lỗ tai và cổ nóng lên, phẫn nộ gõ chữ: Tôi phải report cậu.
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Là cậu nói mà, nếu có thì tôi là người report cậu mới đúng chứ? Vẫn còn muốn trả đũa cơ đấy.
Bỏ qua lời ong tiếng ve, vào chủ đề chính.
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Tiết Đình đến chỗ chú Sài ăn cơm? Trùng hợp vậy sao?
– Không xoăn rất thẳng: Thành Tây nhiều quán ăn như vậy, sao cậu ta lại vào đúng tiệm của chú Sài chứ???
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Bây giờ chạy còn kịp không? Tôi cưỡi xe máy qua đón cậu nhé?
– Không xoăn rất thẳng: Cậu đoán xem?
Đang lúc nói chuyện, Đồng Hoài nghe tiếng Tiết Đình gọi món.
Giọng nói của Tiết Đình rất có xúc cảm, đúng là phù hợp với ca hát, rất nhiều nam sinh cùng tuổi đều đang ở trong thời kỳ vỡ giọng, tiếng thô thô quạ quạ như vịt chết, chẳng hạn như Du Vấn, quả thực không theo kịp.
Sài Lập Quốc không phát hiện vị tiểu thiếu gia đang tìm đường chạy trốn ở phía sau, cười hỏi: “Ăn ở đây sao?”
Tiết Đình: “Thêm một phần mang về.”
Sau đó Sài Lập Quốc liền bắt tay vào làm.
Đợi lát nữa bảo Đồng Hoài đem qua.
Đồng Hoài suy nghĩ, những người ở đây không quen cậu, không sợ mất mặt.
Chỉ có một mình Tiết Đình.
Nếu Tiết Đình phát hiện cậu làm công ở đây, mặt mũi thiếu gia ta phải để đâu?
Hai người vốn chẳng ưa gì nhau, cậu còn có thể sống sót sao?
Mà lỡ như cậu ta tiết lộ ra…
Đồng Hoài càng nghĩ càng co lại thành một đống, muốn biến mất tại chỗ.
Du Vấn vắt hết óc nghĩ kế cho Đồng Hoài, nghĩ nửa ngày, gửi qua một tin nhắn thoại: “Đúng rồi, Tiết Đình vừa chuyển đến, chắc chưa biết nhà cậu có điều kiện đúng không?”
Đồng Hoài trả lời: “Chẳng lẽ đi đến đâu tôi cũng phải khoe khoang nhà mình có tiền như một thằng ngốc hay sao?”
“Vậy thì tốt quá,” Du Vấn phấn khởi, “Cứ nói gia đình cậu không có điều kiện, nghỉ hè tới đây làm thuê kiếm tiền đóng học phí, quá cảm động, không hề xấu hổ chút nào, lớp chúng ta có một người như vậy, tôi thật ngưỡng mộ.”
Cái ý tưởng cùi bắp, Tiết Đình dễ bị lừa vậy sao?
Đồng Hoài nhỏ giọng chửi thầm hai câu, Sài Lập Quốc nhìn lại: “Thiếu gia, ngồi xổm trên mặt đất trồng nấm à? Tới đây, mang mấy cái này qua bàn cho khách, cẩn thận coi chừng bỏng.”
Đồng Hoài đứng lên, lấy khẩu trang trong túi đeo lên lần nữa, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, cháu tên là cô bé lọ lem.”
Sài Lập Quốc: “?”
Đồng Hoài nhận lấy chén hoành thánh và đĩa dưa cải, đi hai bước, do dự quay lại nhìn Sài Lập Quốc.
Hiện giờ trong tiệm không có người, ông ấy rảnh rỗi sẽ gọi điện cho vợ đang bị bệnh, con người cao lớn thô kệch, mang một nụ cười ôn nhu trên mặt, giọng nói có lớn mấy cũng mềm mại hẳn, căn dặn bà nghỉ ngơi thật tốt.
Xong luôn.
Đồng Hoài không muốn quấy rầy Sài Lập Quốc, mang khẩu trang đi qua, Tiết Đình đeo tai nghe đang lướt Weibo, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Ánh mắt Tiết Đình di chuyển từ mái tóc xoăn của Đồng Hoài đến cái miệng mang khẩu trang rồi rơi xuống lớp bột trên cái tạp dề gà con, vẻ mặt vi diệu cổ quái.
Đồng Hoài: ……
Bị nhận ra rồi!
Tai của cậu nóng hổi đỏ thành một mảng, bực bội : “Cậu……”
Ngoài dự kiến, cậu vừa mở miệng Tiết Đình lại nhìn đi chỗ khác, ánh mắt xa lạ: “Cảm ơn.”
Nói xong, cầm lấy thìa, ăn một miếng hoành thánh.
Sài Lập Quốc gọi điện thoại xong, nhìn sang bên này, tinh mắt cỡ như Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhận ra bầu không khí hơi sai sai: “Hoài cục cưng, cháu và tiểu Tiết quen nhau à?”
Đồng Hoài bị chặn họng, trong tiệm không có máy điều hòa chống đỡ cái không khí ba mươi hai độ này, cậu tháo khẩu trang, khuôn mặt tức giận đỏ lên, thở dốc một hơi: “…… là bạn học. Chú, cháu năn nỉ chú, từ giờ trở đi đừng gọi cháu như vậy.”
Hoài cục cưng?
Tiết Đình cố nhịn cười nắm lấy khuỷu tay, nhìn Đồng Hoài vài lần.
Sài Lập Quốc biết Đồng Hoài tính nóng nảy, không tính toán với cậu, lại nấu một chén hoành thánh: “Vất vả sáng sớm còn chưa ăn gì, thừa lúc đang rảnh, ngồi ăn điểm tâm với bạn đi.”
“Cậu ta không phải bạn của cháu, chỉ là bạn học thôi.” Trong đầu Đồng Hoài ý thức rất rõ, đặc biệt chú ý đến từng cái danh từ riêng, nghiêm túc nhấn mạnh.
Sài Lập Quốc tỏ vẻ “À à à tốt tốt tốt” cho có lệ, nhớ tiểu thiếu gia không ăn hành, nấu xong tự mình bưng tới đặt trên bàn: “Ăn đi, đừng để bị đói.”
Đồng Hoài quả thực đang đói bụng, nhưng không muốn ngồi cùng bàn với Tiết Đình, định chuyển chỗ ngồi.
Tiết Đình lơ đễnh khuấy khuấy chén mì hoành thánh, lười biếng nói: “Ngồi xuống đi, tôi không chê cậu đâu.”
Nhà cậu ta điều kiện không tốt, nhưng giơ tay nhấc chân lại toát ra một loại khí chất ưu nhã không diễn tả được, một chén hoành thánh sáu đồng trong tay cậu ta giống như chén bào ngư yến sào sáu vạn.
Đồng Hoài lúc đầu muốn đi, nghe xong câu này, tức giận đặt mông ngồi xuống: “Ai ngại ai chứ.”
Mí mắt Tiết Đình chả buồn nhấc, không thèm tính toán với cậu.
Tiệm ăn nhỏ chỉ có mấy cái quạt, Đồng Hoài sớm bị hun nóng, chỗ này vừa lúc ở đầu gió hạ, ngồi xuống rồi là không muốn di chuyển.
Mì hoành thánh tôm bóc vỏ ở quán Sài Ký rất nổi tiếng, viên thịt tôm chắc nịch đàn hồi, canh gà thơm mát, vô luận đông giá rét hay trời nóng bức, đều có khách tới ủng hộ.
Mì hoành thánh bốc hơi nóng, Tiết Đình mở miệng yên tĩnh ăn, không hỏi nhiều.
Cậu ta không hỏi, Đồng Hoài ngược lại càng không tự nhiên, nắm thìa rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng bực bội ném thìa: “…… Cậu đừng tiết lộ ra ngoaì.”
Tiết Đình chọn ban khoa học tự nhiên, khai giảng bọn họ vẫn ở trong ban ba.
Chuyện này nếu như bị truyền đi, mặt mũi không biết ném đi đâu.
Tiết Đình vừa nãy phản ứng rất nhanh, đã nhận ra Đồng Hoài trong nháy mắt, vì ngại lúng túng với phiền phức, nên giả vờ như không biết Đồng Hoài, thấy cậu chủ động mở miệng mới miễn cưỡng nhấc mí mắt.
Cái người nhỏ bé tóc xoăn luôn thích ở không đi gây sự, cậu vừa mới chuyển trường đã gặp chuyện phiền phức, chưa kịp nhìn kỹ cậu ta.
Bây giờ ngồi gần nhau mới phát giác gương mặt Đồng Hoài rất khá, đường nét tinh tế, gương mặt trắng hồng như sương mù bốc hơi, lông mi dài thẹn thùng.
Còn rất đáng yêu.
“…… Điều kiện nhà tôi không tốt.”
Tiết Đình nhìn chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm của cậu không dao động, các lớp thờ ơ ẩn giấu bên trong vỏ bọc “dễ tiếp cận” từ từ hiện ra, khiến người ta cảm thấy rất áp lực. Đồng Hoài không khỏi lúng túng, trong đầu hiện lên chủ ý ngu ngốc của Du Vấn, liền tung hỏa mù: “Ba tôi không về nhà, học kỳ sau học phí lại cao, đến đây làm thuê kiếm tiền đóng học phí.”
Ba kính yêu, con xin lỗi.
Bịch bịch bịch.
Tiết Đình im lặng một lát: “Không cần nói cho tôi biết.”
Thái độ gì đây!
Đồng Hoài vốn là nói bừa, nghe cậu ta nói thế, cảm thấy không thể có chút thiện cảm gì với con người này. Cậu rất đói, không muốn cãi với Tiết Đình, cắm đầu ăn.
Tiết Đình lấy điện thoại ra xem giờ, chờ Sài Lập Quốc gói phần thức ăn còn lại, nhìn sang đỉnh đầu Đồng Hoài như đang suy nghĩ.
Gia cảnh không tốt…… Nhưng tính cách rất lạc quan.
Ánh mắt trong veo, không hề bị nhiễm một tia khốn cùng hay vì khó khăn trắc trở mà lo lắng. Chờ Tiết Đình đi rồi, Đồng Hoài mới ngẩng đầu lên, sợ cậu ta sẽ tiết lộ chuyện này cho người trong lớp biết.
Thanh kiếm Damocles* treo trên đỉnh đầu cậu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
(Gươm Damocles là gì và ý nghĩa gươm Damocles xuất phát từ một huyền thoại của người Hy Lạp kể về vị vua Dionysius cai trị xứ Syracuse. Và câu chuyện ẩn chứa sau đó là những người có quyền lực trong xã hội thì luôn phải chịu những sức ép và trách nhiệm lớn lao. Nguồn: Tin Tức Việt Nam)
Đồng Hoài cảm thấy thức ăn hơi khó nuốt, lấy điện thoại ra, dù không có gì cũng nhìn, sợ một giây sau sẽ có bạn học nhắn tin tới chào hỏi thân mật.
Trong những ngày nghỉ, nhóm lớp rất sôi nổi, lớp 10-3 rốt cục cũng có cái Wechat tràn ngập hoạt động mọi người chia sẻ về kì nghỉ hè và bình luận rôm rả, Đồng Hoài bị tag đến mấy lần, nhấp vào xem, Triệu cẩu cùng những người khác đang kêu cậu lên tiếng.
Xuất phát từ chột dạ, Đồng Hoài lên tiếng trước, không thấy Tiết Đình nói gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Lời đã nói ra, tất nhiên không có khả năng thu hồi.
Đồng Hoài không có tâm tình đùa giỡn, đi tìm Du Vấn thương lượng đối sách tiếp theo.
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: …… Tôi chỉ thuận miệng nói bừa thôi, cậu thực sự nói với cậu ta như vậy à.
– Không xoăn rất thẳng: Muốn chết thì nói thẳng.
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: [Ngón cái] Ý tôi là cậu thật con mẹ nó thông minh, không hổ là huynh đệ của tôi.
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Cậu ta không phải đắc tội với cậu sao, cậu chỉ cần giả vờ tìm cơ hội tốt cho cậu ta biết cậu rất giàu, trong tiểu thuyết đều viết như thế, nhất định phải tìm một cơ hội vô tình để lộ ra cậu là người giàu có.
– Không xoăn rất thẳng: Cậu bị say đúng không, toàn nói mấy câu vô nghĩa.
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Vậy cậu nói xem làm sao xử lý đây, bị cậu vạch trần không phải rất xấu hổ sao, phải chuẩn bị kế hoạch, tự để cho bại lộ để chiếm cứ quyền chủ đạo chứ.
…… Dường như rất có đạo lý.
Đồng Hoài lần đầu tiên trong đời trải qua loại chuyện chết tiệt này, khách đã đi khỏi gần hết, cậu còn đang vừa ăn vừa nghịch điện thoại, một bát mì hoành thánh bị cậu khuấy thành canh hoành thánh, quạt thổi lạnh ngắt.
Ăn cơm không tập trung cũng là một tật xấu, Đồng Kính Viễn rất ít khi cùng cậu dùng cơm, dì Trần lại mềm mỏng không giúp được gì.
Sài Lập Quốc thấy vậy lắc đầu, lấy chén canh hoành thánh không còn ăn được nữa đem đi: “Phát ngốc gì vậy?”
Đồng Hoài vừa nhìn điện thoại vừa nuốt nước bọt: “Không không không, chú không cần để ý cháu đâu.”
Vội vàng đến xế chiều, Đồng Kính Viễn trước khi vào họp, nhớ tới đứa con trai bị kéo đi làm lao dịch, gọi điện thoại hỏi thăm: “Nhóc con, có gây phiền phức gì cho chú Sài không đó?”
“Có con của ba đảm đương bên ngoài, việc kinh doanh của chú Sài chỉ có thể phát triển không ngừng.”
“Khoe khoang.” Đồng Kính Viễn chọc cậu, “Cảm giác đi làm thuê thế nào?”
Tinh thần Đồng Hoài lập tức biến mất, cậu nhìn chằm chằm wechat của Tiết Đình cả buổi trưa, hao tâm tổn sức, sống dở chết dở: “Kiếp sau chúng ta vẫn là cha con.”
Đồng Kính Viễn: ……
Đồng Hoài ỉu xìu đến xế chiều, Sài Lập Quốc đoán chắc là cảm thấy mất mặt trước bạn học, dở khóc dở cười, lại đau lòng cho đứa nhỏ.
Qua hết buổi chiều cao điểm cả biển người, Sài Lập Quốc cho cậu về sớm, thuận miệng trêu chọc: “Sao yếu ớt vậy, Hoài cục cưng?”
Vừa mới dứt lời, Tiết Đình đeo tai nghe, đạp lên những tia nắng cuối cùng bước qua ngưỡng cửa đèn điện vừa được thắp sáng, không biết bằng cách nào nghe được câu nói của Sài Lập Quốc, bước vào tiệm cổ quái nhìn bạn học Hoài cục cưng đang đỏ mặt.
Sài Lập Quốc nghiêm túc trong một giây: “Tiểu Tiết đến mua cơm tối à?”
“Vâng, như cũ, ít dầu ít muối.” Tiết Đình thu hồi ánh mắt.
Đồng Hoài không muốn nói thêm, tháo tạp dề xuống co cẳng chạy.
Suýt chút bị vấp ngay ngưỡng cửa.
Tiết Đình thoáng nhìn thấy, buồn cười không nói nên lời: “Đồng Hoài ……”
Cậu ma xui quỷ khiến kêu lên một tiếng như vậy, dừng một chút, không nói thêm gì nữa.
Sài Lập Quốc thấy Đồng Hoài không bị ngã, tim đang treo trên cao được hạ xuống, cười cười: “Trong nhà nó không có ai, nghỉ hè đến chỗ chú làm thuê, cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau. Đứa nhỏ ngây thơ da mặt mỏng, đừng ngạc nhiên.”
Tiết Đình khẽ mỉm cười, nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt không gợn sóng.
Cậu bé tóc xoăn bình thường ở trường giả vờ giả vịt, nhìn không ra.
Bướng bỉnh, gương mặt cũng khá.
Đồng Hoài mở điều hòa trước tiên, lấy bình sữa trong tủ lạnh, uống vào mấy ngụm cho tỉnh táo, sau đó gọi điện thoại cho người ta đến Sài Ký lắp điều hòa, cúp điện thoại liền bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.
Từ sáng tới tối, hễ gặp Tiết Đình là y như rằng không có chuyện gì tốt.
Khả năng lặng lẽ diệt khẩu Tiết Đình lớn bao nhiêu?
Điện thoại ong ong rung lên, cả nhóm nhanh chóng lướt màn hình.
Bình thường Đồng Hoài đều ở trong đám đông, hôm nay biến mất cả ngày, cả đám người đều tag tên cậu.
Đồng Hoài ngồi phịch trên ghế salon nói nhảm vài câu, tạm thời đá Tiết Đình ra khỏi đầu.
Triệu Cẩu về quê thăm người thân, đăng mấy tấm hình phong cảnh: “Hoan nghênh mọi người lập nhóm tới nhà tôi ăn nấm.”
Sau đó @ Đồng Hoài: “Huynh đệ đi đâu chơi vậy, tôi với lão Nguyên tag cậu cả buổi sáng, không có cậu cùng nói nhảm, thời gian trôi qua rất cô đơn cậu biết không?”
Đồng Hoài cân nhắc, đầu ngón tay nhấn nhấn màn hình.
– Không xoăn rất thẳng: Đi chơi trò nhà bếp.
Triệu Cẩu cùng những người khác chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
Sau đó, một tin nhắn xuất hiện trong nhóm.
– XT: ……
Tiết Đình để điện thoại xuống, chậm rãi nhìn Sài Lập Quốc tay đang cầm muôi đứng trong bếp.
Trò chơi nhà bếp cái mẹ gì.