Nguyên ngày nhìn chằm chằm cái hình đại diện bầu trời sao tự nhiên ở đâu chui ra, Đồng Hoài run tay một cái, suýt chút nữa ném luôn di động.
Học thần lên sàn mà cứ như đeo BGM, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của mọi người, trong nhóm cũng náo nhiệt hơn.
– Triệu Cẩu: Tôi đang thấy cái gì đây, học thần sống dậy ư!
– Trần Nguyên: Lần đầu tiên nhìn thấy học thần phát biểu, cậu đã làm xong bài tập hè chưa?
– Hồ Tiểu Ngôn: Học thần, ba câu hỏi lớn cuối cùng trong sách toán quyển ba cậu chắc chắn làm được! Làm ơn cho gợi ý cứu nguy bé con đi!
– Lâm Đàm Nhã: [Chảy mồ hôi] Mấy người đừng có hù người ta chạy mất đó nha.
– Lữ Tử Nhiên: OK.
Tiết Đình lúc này mới gửi một icon mỉm cười.
Triệu Cẩu khởi xướng chuyển sang chủ đề khác.
Đồng Hoài mở căng mắt đợi năm phút, không thấy Tiết Đình xuất hiện lại.
Cậu lại trở về nhìn lại chuỗi dấu chấm ở trên, luôn cảm thấy có ý gì đó rất thâm sâu, có chút chế giễu không rõ ràng.
Cơm nước xong xuôi, Đồng Hoài không có tâm tình chơi đùa, nếu không có được lời hứa giữ bí mật của Tiết Đình thì trong lòng cậu giống như một kẻ xấu đang bị sợi dây treo lơ lửng trên vách đá rất bất an, nếu không có cách nào giữ được sẽ không thể yên lòng.
Trong nhóm huynh đệ xã hội gửi tin nhắn tới, mấy ngày nay Đồng Hoài không gửi lì xì, bọn họ thấy buồn tẻ.
Đồng Hoài nhấn vào nhóm chat, nằm lên ghế salon, như thông lệ gửi qua ba bao lì xì, không khí trong nhóm lại hài hòa như cũ, ca ngợi anh Đồng hào phóng.
– Hà Mễ Mễ: Được nghỉ hè rồi, anh Đồng không đi chơi sao?
Anh Gà trí nhớ tương đối tốt, hình như đang ngậm thuốc lá, gửi qua một tin nhắn thoại: “Hồi trước anh Đồng có nói cá cược gì đó với ba cậu ấy mà?”
Đồng Hoài lười biếng gõ chữ: Thua thì phải đi làm thuê như giao ước, suýt chút nữa là thắng nhưng lại không gặp may, ngày đầu tiên đi làm liền gặp ngay cái đinh trong mắt.
“Là người lần trước cậu nói sao?” Anh Gà gửi qua cái icon cầm cây đao bốn mươi mét, “Có cần huynh đệ giáo huấn nó một trận không?”
Đồng Hoài ở trên ghế salon trở mình, buồn buồn gõ chữ: Quên đi, tôi đã lừa cậu ta nhà tôi nghèo, đợi sau này sẽ bất ngờ tiết lộ.
Ba người kia không hề thực sự có ý muốn giúp Đồng Hoài dạy dỗ người ta nên lập tức khen ngợi anh Đồng anh minh.
Đồng Hoài vốn rất vô tư nhưng không phải đồ ngốc, cậu biết mấy người đó chịu chơi với cậu là do cậu có tiền, nhưng cậu cũng không thèm để ý.
Ở một mình rất buồn chán, thật sự rảnh rỗi đến hoảng, dùng tiền mua vài người bạn giả tạo nhưng cũng coi như có bạn.
Hôm sau, buổi sáng 7:10, đồng hồ báo thức còn chưa reo, Đồng Hoài đã bị đánh thức.
Nhà cũ nằm ngay bên đường, sáng sớm sẽ truyền tới đủ loại âm thanh, tiếng xe cộ, tiếng cười nói, tiếng trẻ con khóc, tiếng chó sủa, bản hòa âm đô thị chói tai tạp nham so với khu biệt thự thanh tĩnh thì náo nhiệt đến mức quá đáng.
Tối hôm qua Đồng Hoài không ngủ được, hai ba giờ sáng mới từ từ thiếp đi, bây giờ bị đánh thức, mí mắt dính vào nhau không tách ra được, trải nghiệm được quả đắng khi học không giỏi.
Nếu có thể tăng được thêm một hạng, cậu đã không cần đến đây chịu khổ.
Thiếu gia tính lười biếng phát tác, Đồng Hoài kéo chăn trùm lên đầu, định hôm nay sẽ không đến tiệm, đợi ngủ đủ rồi nói, mông lung mở mắt trong lúc vô tình nhìn thấy tấm ảnh cũ trên tủ đầu giường.
Trong ảnh là Tương Khuông Lí, mẹ của cậu, chụp lúc Đồng Hoài được nửa tuổi.
Một người phụ nữ ôn nhu nhã nhặn ôm đứa bé tươi cười nhìn về phía ống kính, giống như đang nhìn cậu.
Động tác của Đồng Hoài cứng đờ.
Cậu cùng người trong hình nhìn nhau một lát, bực bội gãi gãi đầu, từ trên giường giằng co vọt đi tắm nước lạnh rồi ra cửa.
Sài Ký sáu giờ rưỡi mở cửa, Đồng Hoài bảy giờ rưỡi mới thong thả đi tới, kỳ thực là do Sài Lập Quốc châm chước.
Tối hôm qua có người tới lắp máy điều hoà, Sài Lập Quốc vừa nhìn là biết là ai làm, sáng sớm chờ người tới để hỏi tội, gặp dáng vẻ Đồng Hoài ỉu xìu, dở khóc dở cười: “Chàng trai trẻ, cháu không thể có được một chút sức sống nào sao?”
“Chú,” Đồng Hoài không tỉnh táo nổi, vẻ mặt cầu xin, “Bây giờ đang nghỉ hè, trừ phi đầu óc không bình thường chứ nếu không học sinh nào lại dậy sớm như thế chứ.”
Sài Lập Quốc: “Ai bảo cháu không lo học để thua ba cháu, coi chừng học kỳ sau lại tới chỗ của chú lần nữa đó.”
Đồng Hoài: ……
Chú thật là biết nói chuyện.
Đồng Hoài tối hôm qua đi giao thức ăn thuận tay mua một cái tạp dề mới, đánh chết cũng không chịu mặc lại cái tạp dề con gà màu hồng phấn.
Truyền ra ngoài sẽ làm nhục uy nghiêm của anh Đồng.
Vừa đổi xong lại có khách, Đồng Hoài vừa quay đầu liền thấy cái tên nam sinh không bình thường đi đến.
Ngẫm lại lời vừa mới nói với Sài Lập Quốc, biểu cảm thật đau đớn.
“…… Mẹ kiếp,” Đồng Hoài cảm thấy không thể làm việc được nữa, muốn phát điên, “Sao cậu lại tới nữa?”
Tiết Đình dò xét xung quanh, khiêm tốn hỏi: “Hình như chỗ này đâu phải nhà của cậu?”
Đồng Hoài trơ mắt nhìn cậu ta ngồi xuống, thấy hơi sốc.
Tên này rốt cuộc bị cái gì vậy?
Bạn cùng lớp ở đây khổ cực làm công, cậu ta còn đến xem mỗi ngày?
Thì ra chuyển trường là do bị người ta đánh à?
Cậu quay lại phòng bếp, tim bắt đầu đập mạnh, thực sự không nhịn được kéo Sài Lập Quốc qua nói nhỏ: “Chú, Tiết Đình mỗi ngày đều đến đây sao?”
Sài Lập Quốc cười tủm tỉm: “Đúng vậy, có khi ăn ở đây, có khi gói mang về.”
Đồng Hoài: ……
Tâm tình so với ngày bị mất con chó còn bi thảm hơn.
“Đừng lo,” Sài Lập Quốc an ủi cậu, Tiểu Tiết hẳn là không nói với người ngoài đâu.”
Trong lòng Đồng Hoài tràn đầy cảm xúc con mẹ nó muốn chết, học kỳ sau nhất định phải học cho giỏi.
Sài Lập Quốc cũng rầu rĩ: “Tuổi trẻ cứ thích sĩ diện.”
Đồng Hoài nghĩ thầm, vậy là chú không biết cháu và cậu ta có thù à, nghĩ nghĩ, cậu lấy một quyển vở xoẹt xé một tờ, chờ Sài Lập Quốc mang cháo trứng gà qua đó, cũng cùng đi qua, đập tờ giấy xuống trước mặt Tiết Đình.
Tiết Đình vừa đeo tai nghe vừa cầm hai cái điện thoại, cúi đầu thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện tờ giấy, nghi hoặc nhíu mày.
Đồng Hoài hất hất cái cằm: “Cậu viết giấy cam đoan đi.”
Tiết Đình hoài nghi mình nghe lầm, tháo một cái tai nghe xuống: “Hả?”
“Cam kết cậu sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài,” Đồng Hoài hạ tư thế xuống, muốn cùng cậu ta thương lượng, “Nếu vậy thì tôi mới cho phép cậu tiếp tục tới đây.”
Tiết Đình: ……
Tiết Đình không đầu không đuôi hỏi: “Làm bài tập chưa?”
Đồng Hoài không hiểu tại sao chủ để lại chuyển thành chuyện này, mờ mịt: “Chưa làm, cũng sẽ không làm.”
Tiết Đình nhìn cậu nở nụ cười: “Vậy cậu nên dùng não để suy nghĩ về bài tập, ít nghĩ đến mấy chuyện vô bổ đi.”
Nói xong lấy tờ giấy kia, lau lau cái bàn rồi ném vào thùng rác, bắt đầu húp cháo.
Đồng Hoài: ……
Đồng Hoài tức giận muốn đánh cậu ta, nhưng lại sợ cậu ta nói ra, mặt đen lại tiếp tục hỏi: “Cậu thật sự sẽ không cho người khác biết chứ?”
Tiết Đình bị cậu quấn lấy tới nỗi mất kiên nhẫn, mặt không thay đổi: “Thấy tôi rảnh lắm sao?”
Đồng Hoài nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, chậm rãi hửm một tiếng, ngồi xuống tiếp tục nhìn chằm chằm.
……
Cái tên tóc xoăn này sao lại nặng hơi mỏi cổ thế chứ.
Tiết Đình bị nhìn chằm chằm không nhai nổi, buông thìa xuống nhìn thẳng vào Đồng Hoài: “Tôi không nói. Cậu hài lòng chưa?”
Cảm giác nguy hiểm bị tiêu trừ, Đồng Hoài nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tiết Đình cũng thấy thuận mắt hơn một chút, cậu nở một nụ cười má lúm đồng tiền: “Được.”
Tâm trạng cậu thế nào đều lộ ra ngoài rất rõ ràng, hoàn toàn ngược lại với Tiết Đình, hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt cong cong.
Tiết Đình thu tầm mắt lại, tiếp tục chậm rãi húp cháo.
Đàm phán thành công, Đồng Hoài vẫn chưa đứng dậy, Sài Lập Quốc bưng bữa sáng qua: “Trò chuyện gì mà vui vậy? Hoài cục cưng, ăn sáng trước đi. Vừa được nghỉ là không chịu ăn sáng, đừng cho là chú không biết.”
Đồng Hoài đương nhiên không dám cãi Sài Lập Quốc, cười khan rồi thành thực ngồi xuống.
Sài Lập Quốc trở về phòng bếp, trong lúc vô tình cậu và Tiết Đình chạm ánh mắt nhau, không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Tiết kiệm chút tiền ăn sáng có thể mua quần áo mới cho ông bà nội.”
Ông bà nội kính yêu, con xin lỗi.
Bịch bịch bịch.
Nghe đến ông bà, ngón tay cầm thìa của Tiết Đình dừng lại.
Tên này hôm qua thiếu nợ cậu, Đồng Hoài còn tưởng cậu ta sẽ không nói được câu nào đàng hoàng, cẩn thận lựa hành mà Sài Lập Quốc thuận tay bỏ vào, lựa được một nửa, Tiết Đình ăn xong cháo nâng má nhìn cậu: “Ba mẹ cậu đâu?”
Đồng Hoài nháy nháy mắt, thuần thục tiếp tục chém gió: “Ba tôi rất ít khi về nhà.”
Hỏi cha mẹ nhưng chỉ nhắc tới cha không đề cập tới mẹ.
Hoặc là tình cảm không tốt, hoặc là không có.
Tiết Đình híp mắt, nhớ tới ngày đó đứng bên ngoài văn phòng nghe được, tâm tư xoay chuyển liền hiểu ra tình hình.
Thì ra là hiểu lầm.
Đồng Hoài vẽ chuyện càng ngày càng mượt, vô tình nói luôn: “Tôi học không giỏi, ba tôi nói sau khi tốt nghiệp rồi thì cùng ông ấy đến công trường bưng gạch. Tôi cũng muốn học cho giỏi, nhưng ngẫm lại sau này vẫn phải đi vác gạch, coi như xong.”
Tiết Đình đã ăn xong biếng nhác dựa vào ghế, giống như không quan tâm nhưng cũng không rời đi, chờ Đồng Hoài huyên thuyên xong rồi mới tùy ý phất phất tay đứng dậy xách theo phần ăn còn lại rời đi.
Tiết Đình đã cam kết, nói dối trót lọt, cửa tiệm cũng có điều hòa.
Tâm tình của Đồng Hoài rất tốt, cả ngày không lải nhải suy nghĩ linh tinh.
Cậu hay phàn nàn quá nhiều thứ, lải nhải như con chim nhỏ, Sài Lập Quốc nghe cũng nhức đầu, không biết đứa nhỏ này lấy đâu ra nhiều lời như vậy.
Những ngày nghỉ trước đây Đồng Hoài đều là cả ngày trầm mê chơi game hoặc cắm đầu ngủ mất.
Thời gian chơi game và ngủ trôi qua rất chậm, cậu cũng sẽ có lúc rơi vào hoang mang, một loại cảm giác cô đơn mơ hồ không diễn tả được, không chơi sẽ rất nhàm chán, nhưng chơi thì lại càng trống rỗng.
Lần này nghỉ hè bận rộn mới hai ngày, thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh, đặc biệt phong phú.
Năm giờ chiều, Sài Lập Quốc làm cơm tối cho Đồng Hoài để cậu gói mang về.
Đồng Hoài về nhà ăn xong cơm tối, trong nhà không có nổi một con ruồi, vẫn nhớ đi tưới nước cho chậu hoa hồng yêu quý của Đồng Kính Viễn, xong lại lâm vào trạng thái nhàm chán như trước đây, nghĩ đến chuyện hôm nay Tiết Đình hỏi, lần đầu tiên ngó tới cái balo chưa bao giờ đụng đến.
Bên trong đựng bài tập hè.
Sau khi phân khoa chỉ có khoa học tự nhiên là có bài tập, còn nặng hơn kỳ nghỉ đông.
Đồng Hoài lấy sách toán ra chăm chú nhìn mấy giây, cùng ký hiệu toán học ngươi không biết ta, ta không biết ngươi.
…… Hay là chờ trước khi vào học mấy ngày cùng bọn Triệu Cẩu mượn bài chép.
Cậu bỏ bài tập qua một xó, nằm trên ghế salon nhìn ngang nhìn dọc, mở web lướt xem clip.
Đề cử trang đầu tiên là buổi liveshow của ca sĩ mà Đồng Hoài thích, cậu nhấp vào, xem say sưa ngon lành, ngoài cửa sổ trời chiều ngã về tây, tầng mây ráng đỏ bị ánh tà dương nhuộm chói mắt, biến đổi dần thành màu vỏ quýt.
Phụ cận lại vang lên tiếng ồn, lúc này biến thành âm thanh xe cộ xen lẫn tiếng gọi con về nhà ăn cơm.
Đồng Hoài chia sẻ video cho Du Vấn, giao diện hiện ra thông báo mới, là một yêu cầu kết bạn.
Ảnh đại diện bầu trời sao nhàm chán, chỉ có ký tự tên viết tắt.
Là Tiết Đình.
“…… Bị hack nick à?”