Mọi người lập tức ngậm chặt miệng, sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn vị đệ tử vừa mới lên tiếng nói chuyện kia.
Hạ Trường Sinh dùng cây quạt ngăn trở nửa gương mặt của chính mình, ánh mắt lộ ra bên ngoài của y lạnh băng tới thấu xương, phảng phất như vô tình vô tâm lại như trời đông giá rét xâm nhập tất cả sinh linh xuất hiện ở xung quanh. Y mở miệng nói: “Câm miệng.”
Nháy mắt khi tiếng nói y vừa tắt, đôi môi vị đệ tử kia lập tức bị dính vào với nhau mặc cho hắn có dùng sức lực lớn như thế nào cũng không có cách nào mở miệng mình ra.
“Lăn.” Hạ Trường Sinh lại nói một chứ.
Rất nhanh sau đó, đệ tử kia thật sự nằm xuống tại chỗ lăn ra ngoài.
Bởi vì cái động tác lăn đi này tương đối khó khăn nên cả người hắn co chặt lại, thong thả mà chuyển động cái thân thể cứng đờ của chính mình, biểu tình vặn vẹo. Hắn vô cùng không tình nguyện nhưng mà không có cách nào kháng cự lại những gì Hạ Trường Sinh nói.
Nói là làm ngay.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, đệ tử Phục Hy viện lập tức nhìn xung quanh, bọn họ vô cùng hiểu biết Hạ Trường Sinh là người như thế nào, vì không muốn chịu tội mà bắt đầu tìm cớ rời khỏi nơi này.
“A a a, hôm nay ta còn đang nghiên cứu đèn Thất Tinh Chiếu Yêu, đột nhiên nhớ tới có việc phải làm, cáo từ.”
“Ta mới nhớ ra, hôm nay ta có hẹn với người ta, cáo từ.”
“Ta có hẹn với hắn, cáo từ.”
“Ta đau bụng.”
“Ta đau đầu.”
“Ta là đại phu, ta đi xem bọn họ như thế nào.”
Mới nhoáng một cái mà cả từ đường đã không còn mấy bóng người.
“Còn có ai có ý kiến với ta không?” Hạ Trường Sinh nhướng mày.
Không có ai dám lên tiếng cả, bao gồm cả Hoàng Tuyền Lưu.
“Nói không đúng sự thật, chậc, đến giờ ta đi phơi nắng rồi.” Lúc này Hạ Trường Sinh mới hơi mỉm cười, “Thời tiết hôm nay không tệ.”
Đường Trĩ lập tức chân chó tiến tới đỡ lấy cánh tay Hạ Trường Sinh, đưa y đi phơi nắng.
“Đệt mười tám đời cái tu chân giới này!” Hoàng Tuyền Lưu chửi một câu, xoa xoa mồ hôi trên trán, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Cảnh Tân, “Lúc trước là ai đi điều tra, nói là con trai độc nhất nhà phú hộ giàu nhất Cù Châu có tính cách dịu ngoan, làm người lương thiện, tính tình rất tốt! Vì sao lại nhận tên ác bá như vậy vào Phục Hy viện!!!”
Phương Cảnh Tân hòa ái hỏi: “Sư đệ, vì cái gì mà đệ lại chờ sau khi Trường Sinh rời đi rồi mới hỏi ra vấn đề này?”
Hoàng Tuyền Lưu nói: “Vô nghĩa! Đương nhiên là bởi vì ta không dám nói ở trước mặt nó!”
Lão cũng sợ hãi cái năng lực ngôn linh của tên tiểu tử kia lắm chứ!
Ước chừng mười năm trước Phương Cảnh Tân xuống núi đi dạo, đột nhiên mang Hạ Trường Sinh về.
Hai người tình cờ gặp gỡ nhau, đó là do Phương Cảnh Tân nói như vậy. Chính mình tùy tiện chọn một đỉnh núi cao ngồi ăn cơm, đột nhiên thấy được một thiếu niên cả người dơ bẩn mặc một bộ trường bào màu đen. Y ngồi bên cạnh vách núi, phía bên là một bông hoa màu trắng mới nở. Thiếu niên làm bạn cùng bông hoa đó, chờ đợi mặt trời dần ngả về tây.
Biểu tình y an nhàn, trong tay nắm chặt một chiếc quạt xếp, cho dù cả người dơ bẩn cũng có thể nhìn ra là một thiếu niên xinh đẹp.
Đây là ấn tượng tốt đẹp nhất mà Hạ Trường Sinh để lại cho Phương Cảnh Tân.
Phương Cảnh Tân đi tới bắt chuyện, tiêu phí mất mười ngày mới có thể nói chuyện được với Hạ Trường Sinh. Hắn biết được cuộc đời Hạ Trường Sinh, hơn nữa xác thực được chuyện Hạ Trường Sinh có tu luyện tâm pháp của Phục Hy viện.
Khi đó Hạ Trường Sinh không có nơi để trở về, cũng không có đích đến.
Phương Cảnh Tân đưa ra kiến nghị: “Không bằng tới Phục Hy viện đi, ta xem ta và ngươi cũng có duyên.”
“Phục Hy viện?” Ban đầu Hạ Trường Sinh không hề có chút dao động nào cả.
“Đúng đúng đúng, bao ăn bao ở, còn bao…” Phương Cảnh Tân liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá y.
Hạ Trường Sinh thờ ơ.
“Còn… còn bao luôn y phục.” Phương Cảnh Tân bổ xung.
Hạ Trường Sinh nghe vậy, cuối cùng cũng hơi động tâm một chút.
Phương Cảnh Tân cười tủm tỉm mà nhìn y, cũng là khi đó, Phương Cảnh Tân đã ưng thuận một lời hứa sai lầm, rằng nếu Hạ Trường Sinh tới Phục Hy viện thì từ nay về sau Phục Hy viện sẽ ôm đồm việc ăn ở đi lại và trang sức cho y.
Hoàng hôn buông, Phương Cảnh Tân nắm tay Hạ Trường Sinh dắt xuống núi, thành công có một vị đệ tử.
Phương Cảnh Tân có tổng cộng năm đồ đệ, Hạ Trường Sinh là đại sư huynh.
Vị trí đại đồ đệ của trưởng môn này, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ. Trong tình huống bình thường không có gì thay đổi thì về sau đại đệ tử sẽ phải làm trưởng môn.
Kết quả là, Hoàng Tuyền Lưu đi tới nơi mà Hạ Trường Sinh từng sinh sống điều tra một chút về y.
Lần điều tra này tất cả những gì hắn nghe được đều là khen ngợi.
Ở Cù Châu danh tiếng của Hạ Trường Sinh tốt đến đáng sợ, đã ôn tồn lễ độ lại thiện lương cần cù, là người thích làm việc thiện. Trừ bỏ chuyện thân thể không tốt lắm thì trên cơ bản là một người hoàn mỹ.
Hoàng Tuyền Lưu lúc ấy tưởng không xong khi nghĩ rằng người tốt không thích hợp ở lại Phục Hi Viện.
Ba ngày sau khi Hoàng Tuyền Lưu đưa ra kết luận này, Hạ Trường Sinh nhanh chóng trở thành ác bá của Phục Hi Viện.
Bởi vì Hạ Trường Sinh trời sinh đã có một năng lực khủng khϊếp: lời nói của hắn có sức mạnh không thể kháng cự, hơn nữa còn mang lại hiệu quả tấn công đáng sợ.
Tính cách ác bá khiến Hạ Trường Sinh dường như giống một thiếu gia giàu có, thích hưởng thụ đồ vật tốt nhất và mới mẻ nhất, và luôn yêu cầu mọi người trong Phục Hi Viện phục tùng, không một ai có thể chống lại.
Chỉ sau mười năm, tài chính của Phục Hi Viện đã rơi vào khủng hoảng hàng trăm lần.
Quản lý tài chính, Hoàng Tuyền Lưu, muốn khóc.
“Haha, sư huynh ngươi đúng là người số khổ.” Phương Cảnh Tân cười lớn.
“Kia còn đỡ hơn là ngu ngốc như chưởng môn!” Hoàng Tuyền Lưu hận không thể đấu với sư huynh mình một trận.
Khi màn đêm buông xuống, trời không có gió cũng không có trăng, chỉ có sao trời lấp lánh.
Hạ Trường Sinh thay một bộ quần áo màu xanh nhạt, áo ngoài màu trắng bị gió thổi bay phấp phới, trông như một vị tiên. Tóc đen của hắn được cài bằng một cây trâm ngọc, tay trái đeo một chiếc vòng ngọc tử. Hắn đứng trên nóc của Tàng Thư Các, ngắm nhìn các hiện tượng thiên văn. Trên bầu trời xuất hiện một cái khe lớn, giống như con ngươi đang quan sát mặt đất, tìm kiếm thứ gì đó.
“Đã đến lúc rồi.” Hạ Trường Sinh nói.
Ngày hôm sau, hắn đến gặp Phương Cảnh Tân và cũng nói: “Đã đến lúc rồi.”
“Trường Sinh, ngươi không thể chờ một chút được sao? Ta vừa mới tỉnh dậy, quần áo còn chưa thay xong.” Phương Cảnh Tân, người quen ngủ khỏa thân, có chút ngượng ngùng, kéo chăn lên để che mình trước mặt đại đệ tử đột ngột xuất hiện.
Hạ Trường Sinh không biểu lộ cảm xúc gì.
Phương Cảnh Tân vẫn còn ngái ngủ, hỏi: “Cái gì đã đến lúc vậy?”
“Nga.” Hạ Trường Sinh đáp lại: “Đã đến lúc tìm một người chuyên hầu hạ cho ta.”
Phương Cảnh Tân: “…… Được rồi.”
Sau khi thay quần áo, Phương Cảnh Tân đã tự đi dán thông báo trong viện.
Chưởng môn đại đệ tử Hạ Trường Sinh hiện đang tìm một người chuyên môn hầu hạ bên cạnh mình. Trọng trách này rất lớn.
Xem xong thông báo, toàn bộ đệ tử Phục Hi Viện đóng cửa không ra ngoài, giả vờ như không biết gì, sợ rằng mình sẽ bị chọn.
Tuy nhiên, cũng có một số ít không sợ chết đến trước mặt Hạ Trường Sinh hỏi: “Đại sư huynh, ngươi nói trọng trách này là gì?”
Hạ Trường Sinh nghe vậy rất ngạc nhiên, hắn hỏi lại: “Có thể hầu hạ một người như ta, phong hoa tuyệt đại, không phải là phần thưởng tốt nhất sao?”
Ngay lập tức, các đệ tử Phục Hi Viện trở về phòng, đóng cửa tu hành. Hầu hết đều thề rằng nếu không đột phá cảnh giới, họ sẽ không ra ngoài.
Vì vậy, họ để Phương Cảnh Tân chuyển lời rằng không ai đủ khả năng đảm đương vai trò này bên cạnh Hạ Trường Sinh.
Phương Cảnh Tân nói: “Không còn cách nào khác, chúng ta sẽ phải ra ngoài tìm tân sinh và đào tạo từ nhỏ để người đó có thể hầu hạ ngươi một cách tốt nhất.”
Với quyết định này của Phương Cảnh Tân, đệ tử Phục Hi Viện lại một lần nữa ra ngoài.
Hạ Trường Sinh ngay lập tức hỏi sư phụ mình: “Bọn họ đều đột phá cảnh giới rồi sao?”
Phương Cảnh Tân sờ đầu, suy nghĩ một lát rồi trả lời đại đồ đệ: “Bọn họ đột phá cảnh giới da mặt rồi.”
Hạ Trường Sinh tin vào lời nói của hắn.
Hai mươi năm sau, cửa lớn của Phục Hi Viện lại mở ra.
Ngồi canh tại cửa Phục Hi Viện, các đệ tử của môn phái tu chân khác thấy tình hình thì hoảng sợ, hồn phi phách tán. Họ nhanh chóng tính toán dùng ngự kiếm phi hành để thông báo cho các môn phái khác trong Tu chân giới.
Tuy nhiên, trước khi các thám tử có thể bay đi, họ đã bị đệ tử của Phục Hi Viện chặn lại.
“Ở đây có một chồng thông cáo mới của Phục Hi Viện. Phiền ngươi mang đi phát một chút.” Một vị đệ tử đưa cho thám tử một chồng giấy, sau đó vẫy tay rồi quay trở lại Phục Hi Viện.
Cánh cổng lớn lại một lần nữa đóng lại.
Thám tử cầm chồng giấy trong tay run rẩy, giống như đang ôm một thứ quái vật đáng sợ. Hắn không dám chậm trễ, lập tức bay về môn phái của mình và làm theo lời vị đệ tử đã dặn, phát tán thông cáo mà không dám trì hoãn.
Mọi người sợ hãi khi đọc nội dung bên trong.
“Phục Hi Viện dự định mở rộng tuyển sinh đệ tử.”
“Cái gì?!”
“Họ hoan nghênh các đệ tử từ những môn phái khác, có nghị lực, tâm huyết và tính tình tốt, đến gia nhập môn phái của họ.”
“Cái gì?!”
“Họ cũng hoan nghênh những đệ tử có tiềm năng, chưa từng tiếp xúc với tu chân, đến tham gia khảo thí tại môn phái.”
“Cái gì?!”
Thực ra, đó chỉ là một tờ rơi tuyển sinh thôi.
Các đệ tử phát truyền đơn đã xác minh và bảo đảm rằng tất cả các môn phái trong Tu chân giới đều nhận được thông báo tuyển sinh này. Đến ngày khảo thí, cánh cổng lớn của Phục Hi Viện mở ra. Các đệ tử của Phục Hi Viện mặc những bộ trang phục rực rỡ, mang đến cảm giác may mắn và thịnh vượng, sẵn sàng đón chào các đệ tử trẻ tuổi. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng để giải đáp mọi thắc mắc của những đệ tử mới và hoan nghênh họ gia nhập Phục Hi Viện.
Tuy nhiên, đến giờ khảo thí, cánh cổng Phục Hi Viện vẫn rất yên tĩnh.
Các đệ tử của Phục Hi Viện vẫn tràn đầy hứng thú chờ đợi.
Họ rất tự tin rằng với danh tiếng của Phục Hi Viện, họ có thể dễ dàng chiêu mộ ít nhất mười đến tám đệ tử.
Thời gian trôi qua một canh giờ, nhưng cổng vẫn yên tĩnh.
Các đệ tử của Phục Hi Viện có thể hiểu rằng địa thế của họ cao, việc leo núi có thể khiến người đến trễ là điều khó tránh khỏi.
Thời gian lại trôi qua thêm một canh giờ, các đệ tử Phục Hi Viện bắt đầu cảm thấy hơi nhàm chán.
Lại thêm một canh giờ trôi qua.
Các đệ tử của Phục Hi Viện bắt đầu ngồi xuống tại chỗ chơi mạt chược, nghiên cứu pháo hoa mới, đánh bài và ăn hạt dưa để gϊếŧ thời gian.
Đến khi mặt trời sắp lặn, cánh cửa của Phục Hi Viện cuối cùng cũng động đậy.
Mọi người lập tức im lặng và nhìn về phía cửa.
Một cậu bé cõng giỏ tre xuất hiện ở cổng.
Ánh mắt mọi người sáng lên, họ cùng nhau đứng dậy, dang tay hoan nghênh đứa trẻ không biết rằng phía trước là một con đường đầy khó khăn.
“Oa! Ta phải đi nói với mẫu thân rằng trên núi có một môn phái kỳ quái vừa mở cửa!” Cậu bé nhìn một cái rồi vui vẻ nhảy ra khỏi cổng Phục Hi Viện.
Nhìn cậu bé rời đi, các đệ tử chỉ thản nhiên thu tay lại và tiếp tục đánh bài, trò chuyện như cũ.
Khi mặt trời lặn, Hạ Trường Sinh thong thả đến muộn, ngồi trên một cỗ kiệu được biến hóa từ bùa giấy.
Bên trong Phục Hi Viện, có cần phải ngồi kiệu di chuyển sao?
Mọi người muốn phàn nàn nhưng không dám mở miệng.
Khi hắn đến, Đường Trĩ là người đầu tiên tiến lên, giống như đỡ một Thái Hậu, hỗ trợ Hạ Trường Sinh xuống kiệu.
Với dáng vẻ kiêu ngạo của Thái Hậu, Hạ Trường Sinh vui vẻ hỏi: “Các ngươi đã tuyển được bao nhiêu đệ tử?”
Nhìn thấy hạt dưa vương vãi khắp nơi, các đệ tử khó có thể mở miệng.
Thái Hậu độc ác Hạ Trường Sinh tiếp tục nói: “Nếu không có người mới đến, ta sẽ chọn một người trong số các ngươi.”