Đạo sĩ ở lại Hạ gia mười ngày, truyền toàn bộ tâm pháp cho Hạ Trường Sinh sau đó liền rời khỏi Cù Châu. Ngày ông ta rời đi, Hạ lão gia tặng cho ông ta ngàn vạn lượng hoàng kim, đạo sĩ từ chối sau đó xoay người biến mất khỏi nhân gian.
Vị đạo sĩ kia không có gạt người, thân thể Hạ Trường Sinh thật sự tốt lên từng ngày, tuy rằng y vẫn cứ ho khan, gặp ác mộng, ăn mãi không mập như cũ nhưng không hề sinh bệnh nặng nữa. Điều thần kỳ nhất chính là gương mặt Hạ Trường Sinh tựa hồ dừng lại tại cái năm y 17 tuổi kia. Thật ra y vẫn còn trưởng thành nhưng mà tốc độ rất chậm, thời gian có để lại giấu vết trên người y nhưng không có rõ ràng như những người khác.
Sau khi khỏe mạnh lên Hạ Trường Sinh không có cưới vợ sinh con, không kế thừa gia nghiệp, hàng ngày nếu không tu luyện tâm pháp thì là ở bên cha mẹ già.
Mãi tới 20 năm sau, người mẹ cũng bệt tật ốm yếu của y ly thế trước.
Mẹ y đi rồi, cha già ở lại nhớ thê tử thành tật, vào 2 năm sau cũng rời đi.
Mọi người năm đó đều cho rằng nhà họ Hạ sẽ phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh không nghĩ tới tình huống lại ngược lại.
Mà sau khi cha mình mất, Hạ Trường Sinh phân phát toàn bộ gia sản cho người nghèo ở Cù Châu.
Gia tài tiêu tán, hai bàn tay trắng.
Sau đó, theo lời những người cảm kích y nói, y tới Phục Hy Viện, trở thành một người đệ tử bình thường nơi đó.
Câu chuyện này ẩn chứa tình thân, tiếc nuối và một ít tình yêu và tình hữu nghị chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh, khi hiển đạt thì làm phúc cho thiên hạ, mỗi người vì ta, ta vì mỗi người, vận mệnh đều do bản thân đạt được, nhưng những người tu chân khi nghe thấy chuyện này chỉ dám thì thầm nói nhỏ: “Cái gì cơ?! Ngươi nói chính là Phục Hy viện á? Cái môn phái đó toàn là quái nhân, đệ tử bên trong không có một kẻ nào bình thường cả, từ ngày bắt đầu ra đời đã định là để hành hạ chúng ta. Nhưng bởi vì thực lực những kẻ đó siêu cường, chúng ta căn bản không có cách nào, hơn nữa bọn họ còn mang cái danh Phục Hy viện! Hắn trở thành đệ tử nơi đó? Ông trời ạ! Này quả thực là câu chuyện quái gở lắm đấy!”
Người kể chuyện: “Chậc!”
Đại ý là lần sau nhất định phải cải tiến lại câu chuyện này, đề cập tới chuyện Phục Hy viện đứng ở phía sau nữa.
Thế gian sôi nổi hỗn loạn, trong Phục Hy viện, đã trở thành đại đệ tử của Trưởng Môn, làm thủ tịch đệ tử Hạ Trường Sinh đại sư huynh lúc này… Đang soi gương trang điểm.
Trong gương ảnh ngược một gương mặt tú mỹ vô cùng, Hạ Trường Sinh vừa chải đầu, vừa thưởng thức chính mình.
Làn da này, bóng loáng. Mái tóc này, quá mềm mại.
Tốt lắm… Tốt lắm…
Trong lúc Hạ Trường Sinh đang đắm chìm trong thế giới của chính mình thì cửa sổ phòng y bị đẩy ra, một thiếu nữ búi tóc, mặc bộ y phục đạo sĩ màu xanh lơ ghé vào từ cửa sổ nhìn y.
Hạ Trường Sinh hoàn toàn không thèm để ý tới nàng.
Cố Phương không thể không mở miệng nói: “Đại sư huynh, đừng có chải đầu nữa, đến thời gian mở họp rồi. Bên tài vụ nói là đã bỏ ra số tiền lớn cho huynh mua một bộ ngọc khí, hiện giờ thu chi không trùng khớp, chúng ta sắp nghèo chết mất. Sư bá nói lần này phải trừng trị huynh trước mặt mọi người.”
Thiếu niên nghe vậy thì ngẩng đầu rời khỏi tấm gương.
Y mặc một thân trường bào màu trắng như tuyết, tóc đen như mực khoác ở sau người, kim quan trói buộc một phần tóc đen. Trên người y mang rất nhiều kim khí, hai bên tay đeo vòng tay, trên cổ đeo mặt dây quý giá, tới đai lưng cũng màu vàng kim, điều kỳ quái nhất chính là thân là nam tử nhưng hắn lại đeo một bộ hoa tai cùng màu được thiết kế vô cùng hoa lệ.
Mặt mày thiếu niên như họa, có thể nói là như hoa như ngọc, đầy người kim khí cũng không có vẻ tục tằng mà ngược lại khiến y trở nên cao quý ưu nhã.
Với diện mạo này của y, trang điểm thành như vậy có nói kỳ quái cũng không kỳ quái, nhưng mà nói không kỳ quái thì thật sự lại thấy rất kỳ quái.
“Đừng ồn ào, nếu mà ta chải đứt mất một sợi tóc thì ta sẽ treo ngược muội lên trên cây cho đủ ba ngày ba đêm mới thả muội xuống.” Hạ Trường Sinh nhíu mày, cầm lược nhìn vào gương chải lọn tóc trước ngực.
Gần đây có phải là do thời tiết hay không nhỉ? Tóc của y sao lại rối vào với nhau được?
Hạ Trường Sinh vô cùng phiền não.
“Aiii.” Cố Phương thở dài.
Nhìn thấy Cố Phương ghé vào bệ cửa sổ phòng Hạ Trường Sinh, Đường Trĩ đi ngang qua thấy lập tức đoán được ra có chuyện gì, hắn chạy tới bên cửa sổ, kêu với người bên trong: “Ẻo lả! Đừng có lãng phí thời gian nữa! Ngươi mau đi ra cho ta!”
Vừa dứt lời một trận tiếng sấm oanh động vang lên.
Nóc nhà bị xốc lên, Đường Trĩ bị một lực lượng mạnh mẽ đánh cho ngã nhào lên mặt cỏ. Hắn che ngực lại, chậm rãi ngồi dậy, thở hồng hộc nhìn về phía trước mặt.
Gương mặt Hạ Trường Sinh âm trầm, hai chân đi đôi ủng trắng thêu kim văn bước từ trong phòng ra. Trong tay y nắm chặt một cây quạt xếp, bên hông có treo một thanh trường kiếm, trạng thái hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau.
Lúc này một trận gió thổi tới, khiến 3000 tóc đen của y bay lên.
Hạ Trường Sinh dùng một gương mặt vô cùng đáng sợ nhanh chóng lao đến trước mặt Đường Trĩ, một chân đá thẳng vào ngực hắn.
Đường Trĩ lập tức nằm liệt trên mặt đất.
“Vừa rồi ngươi kêu ta là cái gì?! Hửm?” Hạ Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi, một chân dẫm lên ngực hắn.
“Lại…” Mặt Đường Trĩ vặn vẹo.
Mặt Hạ Trường Sinh không cảm xúc.
“Lại dẫm mạnh mẽ thêm một chút đi, mỹ nhân đại sư huynh!” Vẻ mặt Đường Trĩ đầy say mê.
Hạ Trường Sinh đột nhiên cảm thấy giày của mình bị ô uế.
Cố Phương ở một bên cảm thấy chính mình nhìn thế là đủ rồi.
Phục Hy viện đúng thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp
Phục Hy viện là một trong 3000 môn phái của giới tu chân, nhân số không nhiều lắm, chiếm diện tích cũng không lớn nhưng có thể nói là môn phái có lịch sử lâu đời, danh chấn tu chân giới.
Nghe nói từ khi thế gian ra đời tới giờ, Phục Hy viện cứu vớt cái thế gian này không mười lần cũng tám lần. Nhưng cũng đồng thời, tu chân giới có mấy trăm năm thống khổ cũng do Phục Hy viện gây ra. Bọn họ vô cùng am hiểu việc cứu vớt thương sinh nhưng cũng vô cùng hiểu biết quấy rối. Ước chừng 400 năm trước, đại đa số đệ tử của Phục Hy viện đi ra ngoài tạo thành sự tổn thương tinh thần quy mô lớn cho Tu chân giới. Vì thế tu chân giới liên danh gửi thư, hy vọng rằng người của Phục Hy viện trừ những lúc tất yếu thì không được ra ngoài làm loạn.
Lúc ấy Phục Hy viện trải qua cơn khủng hoảng tài chính lớn bởi vì chưởng môn là tên bại gia, khiến Phục Hy viện lụi bại tới mức không ngóc nên nổi. Trưởng lão quản tài chính bên Phục Hy viện làm giao dịch với những môn phái tu chân khác, thổi quét bảy phần vàng bạc châu báu trong tu chân giới sau đó đóng cửa Phục Hy viện.
Đương nhiên Phục Hy viện cũng không bởi vậy mà trở nên giàu có. Môn phái này am hiểu nhất chính là làm sao để phá của, có bao nhiêu tiền cũng không đủ đốt.
Cũng nên nói lại, hiện tại Phục Hy viện vẫn đóng cửa vì số tiền năm đó. Đệ tử Phục Hy viện bị nhốt ở trong viện ngày ngày ăn không ngồi rồi, chỉ cần có chút chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra cũng sẽ tụ tập mọi người lại mở họp.
Lúc này đây mục đích mở họp chính là vì đệ tử thủ tịch của trưởng môn tiêu tiền lung tung.
“Ta không rõ!” Trưởng lão phụ trách tài vụ trong Phục Hy viện Hoàng Tuyền Lưu cầm thước gõ cái bàn gỗ rung lên bần bật.
Tất cả những đệ tử khác hóng hớt vây tròn xung quanh.
Giữa trung tâm vòng tròn trừ bỏ Hoàng Tuyền Lưu, còn có đối tượng thảo phạt của lão, Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vừa mới tới nơi đứng ở bên cạnh cái ghế dựa của y, sau khi ghét bỏ mà nhìn thoáng qua thì hất cằm với Đường Trĩ.
Đường Trĩ lập tức lao tới móc ra một chiếc khăn tay lau sạch tro bụi phủi trên ghế, sau đó mời Hạ Trường Sinh ngồi xuống. Động tác của hắn quen thuốc tới nỗi khiến người ta đau lòng. Cố Phương nhìn thấy, yên lặng quay đầu đi thầm thở dài, mấy người bọn họ làm sao mà sống thành như vậy được chứ.
Hạ Trường Sinh nhìn bụi bặm trên ghế không còn nữa lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống.
“Ta không rõ! Hạ Trường Sinh!” Hoàng Tuyền Lưu gầm lên, gọi thẳng tên Hạ Trường Sinh, “Trước đó không phải ngươi đã có một bộ kim khí và bạc khí sao? Vì sao còn phải lấy nhiều tiền như vậy mua một bộ ngọc khí nữa?”
Hạ Trường Sinh vươn tay, làn da y vô cùng trắng nõn, vòng tay vàng kim bao bọc lấy cổ tay tinh tế của y, phảng phất như muốn kéo cánh tay của hắn đi xuống.
“Đẹp không?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Mọi người ở đây bắt đầu nịnh nọt: “Đẹp đẹp, đại sư huynh mỹ mạo tựa Phan An, quan như Tống Ngọc.”
Hoàng Tuyền Lưu: “...”
“Không phải, ta chỉ hỏi bộ kim khí này đẹp không?” Hạ Trường Sinh bày ra biểu tình khinh thường, người trong cái Phục Hy viện này thật là không có ánh mắt.
Hạ Trường Sinh: “Chậc.”
Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra được ý tứ của y, bắt đầu lắc đầu nói: “Khó coi.”
Lúm đồng tiền Hạ Trường Sinh như hoa, quay đầu qua nhìn Hoàng Tuyền Lưu nói: “Bởi vì bộ kim khí này khó coi, cho nên ta muốn mua một bộ ngọc khí đẹp.”
Y nói vô cùng đương nhiên, ngữ khí cực độ kiêu ngạo.
“Tên phá của! Nơi này không phải là nhà của đại thiếu gia nhà ngươi!” Hoàng Tuyền Lưu giận cực kỳ, vén tay áo chuẩn bị đánh người.
Hạ Trường Sinh vuốt tóc một chút, hoa tai màu vàng kim theo động tác của y mà nhoáng lên, phát ra ánh sáng của tiền tài vật chất. Y lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Nơi này đương nhiên không phải là nhà của ta rồi, nhà của ta không có keo kiệt như vậy.”
“Nơi này trở nên keo kiệt còn không phải do hai tên tán tài như hai thầy trò các ngươi à!” Hoàng Tuyền Lưu ngửa đầu chửi to.
“Sư đệ, đệ mắng Trường Sinh thì cứ mắng đi, lôi ta vào có vẻ không ổn lắm đâu.” Trưởng môn Phục Hy viện là Phương Cảnh Tân vốn chỉ tới xem náo nhiệt thôi, nghe tới đây cũng nhanh chóng phủi sạch quan hệ với đồ đệ nhà mình.
“Các ngươi thật sự không thể như vậy được.” Hoàng Tuyền Lưu ghé vào trên mặt bàn khóc lóc thảm thiết: “Chúng ta thật sự sắp không có tiền nữa rồi, các ngươi biết bộ khóc khí kia của Hạ Trường Sinh bao nhiêu tiền không? Nửa tháng tới, toàn môn phái chúng ta đều phải ăn cà rốt và rau xanh.”
“Sao lại có thể như vậy!” Nghe thấy lợi ích của chính mình bị tổn hại, cuối cùng cũng có đệ tử lên tiếng kháng nghị, “Đại sư huynh sống xa xỉ lãng phí là huynh ấy sai, nên phạt huynh ấy ăn chay ba tháng! Đừng có lấy chúng con ra khai đao!”
Hắn vừa nói xong thì Hoàng Tuyền Lưu lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn. Trong cái môn phái này chung quy vẫn là có người dám nói sự thật.
“Xoạt.” Tiếng cây quạt mở ra vang lên.