15.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ có phải xu hướng hot search hiện nay đã đi tới tình tiết yêu đương ngược lên ngược xuống rồi không, chợt một cậu chàng mập trắng trẻo cười cợt nhả ngồi xuống bên kia của Chu Tồn.

Tôi liếc thấy cậu mập này mặc đồng phục eSport, chắc cậu ta cũng là một tuyển thủ.

Hình như cậu ta quen biết Chu Tồn, cười híp mắt trêu chọc cậu.

“Hê, tớ ngồi đây sẽ không làm phiền cậu chứ bé cưng Tồn.”

Chu Tồn chỉ không kiên nhẫn liếc cậu ta một cái, không đáp lời.

Cậu mập không hề tức giận, vượt qua Chu Tồn chào hỏi tôi.

Tôi đáp lại cậu ta bằng một nụ cười cứng nhắc.

Không phải tôi không lịch sự.

Mà là fan hâm mộ bên dưới đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi tru tréo tên tôi, chỉ ước gì có thể lao lên xé xác kẻ nugu như tôi.

Tôi đang nghĩ xem có nên đứng dậy đổi chỗ ngồi để bảo vệ mạng chó hay không thì Chu Tồn liếc nhìn tôi, gọi tôi vô cùng tự nhiên.

“Diệp Nhiên.”

“Hử?”

Tôi không nhìn lại cậu, chỉ lí nhí đáp lại như muỗi vo ve.

“Đeo tai nghe đi.”

“À, à, đây.”

Tôi nhanh chóng đeo tai nghe vào, ý đồ chạy trốn đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Tiếng ồn ào dưới sân khấu biến mất ngay lập tức, sự căng thẳng trong lòng tôi mới vơi đi một chút.

Người dẫn chương trình đi theo quy trình, muốn quay cận cảnh mỗi người một lượt.

Tôi cười khô khan trước ống kính, tiếng thét chói tai dưới sân khấu tăng theo phạm vi vĩ mô khi quay đến Chu Tồn ở bên cạnh.

Qua tai nghe rồi mà tôi vẫn nghe thấy.

Tôi không nhịn được mà lén liếc nhìn màn hình lớn bên cạnh.

Chu Tồn không hề nhìn vào ống kính.

Cậu đang cụp mắt nghịch bàn phím, lông mi rũ xuống, hai nếp mí ở đuôi mắt tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Trong camera, Chu Tồn đột nhiên quay sang nhìn tôi, điểm rơi của tầm mắt là gương mặt của tôi.

Trên màn hình lớn, khuôn mặt đường nét sắc sảo của chàng trai đẹp như tranh vẽ.

Tôi nhận lấy ánh mắt quen thuộc rơi trên gò má, trong lòng dâng lên những bong bóng ngọt ngào tê tê.

16.

Một trận đấu các ngôi sao chơi nghiêm túc nhưng chỉ là một trận giải trí nhẹ như bẫng đối với tuyển thủ eSport.

Tôi yên lặng chơi con cóc Tahm Kench xấu xí, được Chu Tồn dẫn chạy loạn khắp bản đồ.

Trong trận, tôi vô tình ăn mất bùa của Chu Tồn, bèn lập tức xin lỗi.

“Ôi xin lỗi, tôi ăn nhầm bùa của cậu mất rồi, không sao chứ?”

Chu Tồn cười khẽ: “Không sao đâu.”

Cậu mập nghe vậy vui vẻ trêu chọc Chu Tồn.

"Nhớ trận game nhỏ ngày đó tôi ăn vụng một con lợn của ông, thằng oắt nhà ông băng thẳng vào trụ giết tôi 5 lần.”

“Có biết 5 lần là tổn thương cỡ nào đối với tôi không!”

“Vậy mà bây giờ thằng nhóc nhà ông lại sẵn lòng tặng bùa cho gái xinh, Tồn nhà tôi đã lớn rồi, trở nên tiêu chuẩn kép rồi.”

“Tôi thích thế đấy ông làm gì được?”

Chu Tồn không khách sáo bật thẳng lại, gia tăng giá trị chế nhạo.

“Có làm gì được đâu, bé cưng Chu Tồn nhà mình vui là được mà.”

Cậu mập càng cười bỉ ổi hơn, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.

Tôi không dám nói gì cả.

Nhưng trong lòng đã nổi sóng rồi.

17.

Sự kiện phát sóng trực tiếp diễn ra suôn sẻ.

Sau khi kết thúc, tôi chỉ vội vàng chào Chu Tồn một tiếng rồi vội vã rời đi.

Người đại diện nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi thì điên cuồng cười nhạo một hồi lâu.

Tôi lườm anh ta một cái.

“Anh còn cười nữa, có phải hotsearch lại réo em không?”

Người đại diện nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đúng, có antifan đồn thổi em với Chu Tồn là bạn ch.ị.ch.”

Mặt tôi lập tức sa sầm.

“Kiện, kiện chết luôn cho em.”

Mẹ nó, nói tôi thì tôi bỏ qua được chứ nói Chu Tồn là không xong liền.

“Em đừng tức giận, anh vừa bảo phòng làm việc gửi thư luật sư rồi. Em cũng có thể tự đăng Weibo bác bỏ tin đồn, dù sao Weibo của em đã sắp bị fan nữ eSport oanh tạc rồi.”

Tôi đăng nhập vào Weibo của mình.

Weibo flop vốn không có nhiều fan hâm mộ gần đây đã tăng vọt độ hot, hàng loạt bình luận và tin nhắn riêng suýt nữa làm tôi bị lag.

Tôi thực sự không đủ can đảm để đọc nên cứ gõ luôn một hàng chữ đăng lên.

[Diệp Nhiên: Tôi và Chu Tồn không có quan hệ bẩn thỉu nào, những kẻ tung tin đồn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.]

Không lâu sau khi tôi đăng bài này, chiến đội TLF official cũng đưa ra tuyên bố bác bỏ tin đồn.

Dư luận mạng mới lắng xuống một chút.

Trái tim mệt mỏi của tôi thở hắt ra.

Mới quen biết một thời gian đã nhiều chuyện như vậy, vậy nếu...

Tôi lập tức tự vỗ vào đầu mình.

Người ta kém tôi 6 tuổi, cách nhau tận hai thế hệ!

Thấy sắc nổi lòng tham đã đành, lại còn mơ mộng hão gì nữa.

18.

Sau khi rời khỏi hội trường, tôi định đi thẳng về nhà đánh một giấc, không ngờ anh trai lại đột nhiên tới đón tôi đi ăn tối.

Đã lâu rồi không gặp nhau, tôi thực sự cũng hơi nhớ anh ấy.

Tôi lập tức hớn hổ ngồi lên xe anh trai đi ăn chực.

“Dạo này em thân thiết với tuyển thủ eSport kia à Nhiên Nhiên? Chuyện là như thế nào?”

Anh trai tôi trêu chọc tôi.

Động tác ăn cơm của tôi dừng lại, tôi lập tức rũ mắt lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là ngôi nhà mà bố đưa em nằm cạnh căn cứ của họ nên mới quen biết thôi.”

“Thật hả?”

Anh tôi cười tủm tỉm, không hỏi thêm gì nữa mà quay sang nói chủ đề khác.

“À mà gần đây trại trẻ mồ côi em tài trợ khi còn nhỏ đang sửa chữa, muốn mời gia đình mình về thăm quan một chút. Anh với bố mẹ không rảnh nên em đi đại diện nhé.”

Trại trẻ mồ côi?

Hình như tôi đã từng tài trợ một chỗ.

Tôi gật đầu không để ý lắm.

“Oke, đến lúc đó em sẽ đi.”

Sau bữa ăn, anh trai tự mình đưa tôi về cửa biệt thự.

Tôi bám vào cửa sổ xe ghế phụ cười hì hì, vẫy tay chào anh ấy.

“Rồi rồi, anh đi về nhanh lên, điện thoại kêu suốt quãng đường rồi.”

Anh trai thò người ra, thân thiết xoa đầu tôi.

“Anh biết rồi, em về đi, nhớ chuyện trại trẻ mồ côi đấy.”

“Em biết mà, bái bai.”

Sau khi anh trai đi rồi, tôi ngâm nga một khúc hát ngắn trở về biệt thự, khóe mắt nhìn quáng qua biệt thự bên cạnh vẫn còn sáng đèn.

Chu Tồn vẫn đang luyện tập à?

Tôi còn chưa kịp cởi giày thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi nghi ngờ mở cửa ra, thấy Chu Tồn lẻ loi đứng ở bên ngoài.

Cậu im lặng nhìn tôi, màu môi vốn đã rất nhạt lại càng bị mím đến trắng bệch.

Lạnh lẽo lại hờ hững.

Tôi cảm thấy tâm trạng Chu Tồn không ổn cho lắm, dịu dàng hỏi thăm cậu.

“Có chuyện gì vậy Chu Tồn?”

Cậu vẫn nhìn tôi trả lời, giọng nói không lớn, không nghe ra chút cảm xúc nào.

“Mấy ngày trước em hôn anh rồi mà hôm nay lại nói không có gì ư?”

“Em không muốn chịu trách nhiệm hả Diệp Nhiên?”

19.

Chủ đề của đêm đó lại bị ném trần trụi trước mặt tôi.

Tai và má tôi nóng bừng.

"Chịu... chịu trách nhiệm gì?"

“Hôn anh rồi thì phải chịu trách nhiệm.”

“Thì không được bơ anh, lại còn hẹn hò với người đàn ông khác nữa.”

Chu Tồn nói khá thẳng thừng.

Tôi ngơ ngác: “Hẹn… hẹn hò á? Tôi hẹn hò với ai đâu?”

Cậu mím môi không lên tiếng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Trong chớp mắt, tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện anh trai vừa đưa mình về, bèn thỏ thẻ hỏi.

“Có phải là người đàn ông ban nãy không?”

Cậu rầu rĩ ừ một tiếng.

Tôi vui vẻ, lập tức giải thích: "Đó là anh trai tôi, anh rọt.”

Vẻ mặt buồn bã bướng bỉnh của Chu Tồn khựng lại, trong mắt cậu như có vô số chữ đôi mắt bay ngang qua.

Ngay khi tôi đang định nói tiếp gì đó, cậu đã quay người đi với đôi tai đỏ bừng.

Mỗi tội tư thế đi khá là quái dị.

Chu Tồn luống cuống, rối loạn, đi đứng rất buồn cười.

Tôi dựa vào cửa nhìn bóng lưng cậu, nai con trong lòng nhảy lên tận trời.

Biểu hiện vừa rồi của Chu Tồn là ghen tỵ phải không?

20.

Ngày tới trại trẻ mồ côi, tôi đi từ sớm.

Viện trưởng hết sức nhiệt tình đi theo bên cạnh tôi, giải thích số tiền tài trợ của gia đình tôi đã được chi tiêu vào đâu.

Nhiều em bé rụt rè nhìn tôi, rất là đáng yêu.

Tôi nhìn từng cọng cây ngọn cỏ này, trong đầu mới có chút ấn tượng.

À, lúc trước tôi vừa trưởng thành, bố đã đưa tôi đến đây để làm một việc có ý nghĩa là tài trợ cho bọn họ.

Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy quyên góp thì quyên góp, dù sao nhà tôi cũng tài trợ nhiều, có thêm một chỗ cũng không vấn đề.

Chỉ là lúc đó tôi đang đi dạo thì đụng phải một cậu bé.

Tất cả những đứa trẻ đều vây quanh gia đình tôi, muốn bố mẹ tôi nhận chúng làm con nuôi.

Nhưng cậu bé này lại thu mình trong góc, cầm đọc một cuốn sách cũ kỹ.

Tôi nhớ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, một cảm giác thương hại tự nhiên nảy sinh trong mình.

Không chỉ bởi vì cậu bé kia câm điếc, mà còn vì đôi mắt của cậu ấy.

Vừa đen vừa hờ hững, vô cùng sạch sẽ.

Suy nghĩ của tôi kết thúc ở đây, không hiểu sao tôi lại hơi cong môi cười.

Sao vừa nghĩ tới cặp mắt kia tôi lại liên tưởng đến Chu Tồn nhỉ.

Xem ra dư âm của giấc mơ đêm qua về cậu vẫn còn đọng lại.

Từ lần trước Chu Tồn chạy trối chết trước cửa nhà tôi, tôi mơ thấy cậu ấy mấy ngày liên tiếp.

Tôi tỉnh dậy đã lập tức lên WeChat làm phiền cậu.

Chu Tồn trả lời chỉ trong vài giây.

Cậu vô cùng ngoan ngoãn, không hề có vẻ xấu tính như trên mạng nói, chỉ là quá xấu hổ không dám đến tìm tôi.

Sau khi xong chuyện hôm nay, tôi sẽ chủ động đến căn cứ của họ để tìm Chu Tồn.

Nếu cậu đã có ý với tôi thì tôi cần gì phải chần chừ nữa.

Tôi nhất định phải bắt lấy cậu.

Trong khi tôi đang thầm suy nghĩ làm thế nào để tiến xa hơn với chó săn nhỏ, viện trưởng bên cạnh đột nhiên hô lên đầy phấn khích.

“Con cũng về rồi à Chu Tồn?”

Tôi hơi giật mình, quay đầu lại bắt gặp ngay một đôi mắt quen thuộc.

Đôi mắt kia đen láy, vô cùng sạch sẽ thuần khiết.

Giống như trong trí nhớ của tôi vậy.

Tôi ngơ ngác.

Tại sao Chu Tồn lại xuất hiện ở trại trẻ mồ côi này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play