1

Sau khi quay xong web drama hạng 2, tôi bảo trợ lý về nhà nghỉ ngơi một chút.

Còn mình thì tự lái chiếc xe cũ về biệt thự mới ở trung tâm thành phố.

Căn biệt thự diện tích 500 mét vuông này là món quà sinh nhật của ba tặng cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi vào ở sau khi cải tạo lại.

Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, nhưng trước cửa biệt thự có một vòng các cô gái nhỏ sắc mặt phấn kích.

Trên người bọn họ đều mặc trang phục merch, trên tay cầm đạo cụ merch.

Ủa?

Có siêu sao nào cũng ở đây hả?

Lúc lái xe đi ngang qua, tôi không khỏi liếc nhìn họ vài cái.

Chiến đội TLF, Chu Tồn, Alive, đương kim vô địch…

Đều là từ ngữ xa lạ.

Tôi không hiểu trời trăng gì cả.

Nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ung dung đi về nhà trước vẻ mặt vừa chật vật và cung kính của bảo vệ.

Sau khi tắm rửa xong, tôi cầm ly rượu vang đỏ đi vào trong sân. Khi tôi đang chuẩn bị ngắm trăng thì bỗng có tiếng hát như chọc tiết lợn vang lên từ biệt thự bên cạnh.

“Đến chết anh vẫn muốn yêu! Không lâm ly đến cùng thì không thể mãn nguyện! Tình cảm bao nhiêu sâu…”

Tôi sặc cả ngụm rượu vang đỏ.

“Khà… Nào… Ra dzẻ à… Dù sao cũng có nhiều thời gian…”

Tôi hít một hơi thật sâu và đặt ly xuống, lao ra khỏi cửa trong cơn giận dữ.

Quấy nhiễu người khác vào đêm hôm khuya khoắt thế này sao mà nhịn được.

Kính coong, kính coong!

Kính coong!

Tôi điên cuồng ấn chuông cửa nhà người này, trong đầu soạn sẵn những lời chê trách.

Két.

Cửa mở ra.

Tôi tức giận ngẩng đầu, nhưng tất cả những lời thô tục lại  nghẹn ngang trong cổ họng khi nhìn thấy người ở cửa.

Cái lùm mía?

Hàng xóm nhà mình mà lại đẹp trai đến nhường này sao?

2

Chàng trai trẻ tuổi cao gầy thẳng tắp đứng ở cửa, gương mặt tuấn tú lạnh lùng chỉ hiện vẻ hơi mệt mỏi.

Cậu nhìn tôi, im lặng 2 giây rồi hỏi với chất giọng khàn khàn.

"Chuyện gì vậy?"

Tôi luôn có tính kiên nhẫn cực cao khi đối mặt với trai đẹp.

Tôi lập tức đổi kế, nở nụ cười dịu dàng.

“Chào cậu, tôi là hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà cậu. Bây giờ đã khuya lắm rồi mà nhà cậu ồn ào quá nên tôi không ngủ được. Cậu có thể nhỏ tiếng một chút không?”

Chàng trai trẻ đẹp trai uể oải dựa vào khung cửa, hờ hững đáp lời.

“Biết rồi, tôi sẽ bảo bọn họ im miệng.”

Ừm, trông lạnh lùng nhưng cũng dễ nói chuyện đấy.

Tôi gật đầu hài lòng rồi quay người rời đi.

Tôi còn chưa kịp đến nhà, tiếng ồn ào ở nhà bên đã ngừng lại.

Tôi vui vẻ tiếp tục thưởng thức ánh trăng và rượu vang đỏ trong sân.

Trong lúc vô tình quay đầu, tôi phát hiện có một chàng trai đang đứng ở ban công biệt thự bên cạnh.

Chính là cậu chàng đẹp trai vừa mở cửa.

Bởi vì cậu đứng ngược ánh sáng trong phòng nên hơi khó để tôi nhìn được vẻ mặt cậu.

Tôi mím môi, quay đầu lại.

Sao cứ có cảm giác như cậu đang nhìn về phía mình vậy...

3

Sau khi web drama đóng máy, với tư cách là một nghệ sĩ flop lòi lìa, tôi tạm thời không có việc làm.

Tôi ngái ngủ thức dậy từ chiếc giường trị giá 6 con số…

Buồn ngủ, thực sự buồn ngủ lắm luôn.

Nếu không phải lịch sử có ghi chép thì tôi còn tưởng tối qua mình xây Kim Tự Tháp Ai Cập cả đêm ấy chứ.

Sau khi buồn ngủ rửa mặt xong, tôi chuẩn bị gọi mấy món đồ ăn vặt không healthy để thưởng thức.

Tôi vừa chốt đơn thì chuông cửa đã vang lên.

Tôi không khỏi cảm thấy muốn lạy.

Bây giờ các anh em shipper đồ ăn đều liều mạng như vậy ư?

Nhưng khi mở cửa ra, tôi lại nhìn thấy cậu đẹp trai nhà hàng xóm kia đứng ngoài cửa.

Khuôn mặt như trúng xổ số gen độc đắc của cậu vẫn lạnh lùng khác thường, vẻ mệt mỏi trên mặt đã bớt đi rất nhiều.

Tôi giật mình, nói với giọng ấm áp.

“Chào cậu, có chuyện gì không?”

Chàng trai nhướng mắt, giơ cánh tay lên để xòe lòng bàn tay ra.

Trên đó có một chiếc khuyên tai kim cương hết sức quen mắt.

“Đồ của chị à?”

Tôi vô thức chạm vào tai mình mới phát hiện trống trơn.

Xem ra tối qua tôi qua nhà tìm cậu đã đánh rơi ở cửa nhà cậu mất rồi.

Người đâu không chỉ đẹp trai mà còn nhặt được của rơi không đút túi nữa.

Tôi lập tức nở một nụ cười cảm kích với chàng trai.

“Cảm ơn cậu nhé.”

“Chị muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt tôi như đứa bé xin kẹo.

Thật ra câu nói này hơi xúc phạm nhưng quả thực lúc này tôi hơi nghẹn cổ.

Tôi có cảm giác ngờ ngợ hình như mình đã nhìn thấy cậu ở đâu đó rồi.

Tôi lấy lại tinh thần, dịu dàng nói theo ý cậu.

“Cậu muốn được cảm ơn như thế nào?”

Chàng trai lấy điện thoại trong túi ra, đáp lại với chất giọng trầm thấp.

“Add WeChat đi?”

4.

Lúc nhận được điện thoại của người đại diện, tôi đang bỉ ổi xem lén vòng bạn bè WeChat của chàng trai.

“Nhiên Nhiên, em có một hoạt động livestream phải tham gia chút đó.”

“Hoạt động gì ạ?”

“Dạo này eSport đang rất hot ấy mà, đúng lúc khoảng thời gian trước có cái… Chiến đội TLF gì đó, bọn họ lấy được suất tham gia trận chung kết LPL nên anh trai em muốn tìm một số tuyển thủ eSports với vài ngôi sao để livestream eSports, gọi em đến lộ mặt.”

Chiến đội TLF?

Cái tên thật quen tai…

Tôi không để ý, lắc đầu từ chối thẳng thừng.

“Em có biết chơi game gì đâu, đi để nhận gạch đá à, khỏi đi làm gì.”

Người đại diện bình tĩnh nói: “Anh trai em nói không đi sẽ khóa thẻ của em đó.”

“Em đi! Em sẽ đi!”

“Thế mấy ngày này em ở nhà tranh thủ tập chơi game đi, kẻo đến lúc đó lại không biết chơi game gì nữa.”

“Biết rồi biết rồi.”

Lúc tôi than thở cúp điện thoại, màn hình giao diện vòng bạn bè của chàng trai hàng xóm vẫn còn sáng.

Nội dung trong vòng bạn bè của cậu ít đến đáng thương.

Dường như bức ảnh duy nhất vẫn là ảnh chụp nhóm chân dung cậu ấy đứng cùng mấy cậu trai khác.

Bọn họ mặc quần áo giống nhau y như đúc, nhưng khuôn mặt của cậu lại nổi bật đáng chú ý nhất.

Ánh mắt tôi đột nhiên hơi khựng lại.

Ủa?

Hình như 3 chữ trên ngực cậu là TLF?

Tôi xịt keo cứng ngắc một lúc, không nhịn được mím môi cười khẽ một tiếng.

Thì ra cậu là tuyển thủ eSports.

5.

[Chu Tồn (ID game: Alive), sinh ngày X tháng X năm 2003 tại XXXXX, là tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp, vị trí Đi rừng, đang thuộc đội TLF. Là nhân vật linh hồn của LPL…]

Nói ngắn gọn, cậu là tuyển thủ đẹp trai nhất trâu bò nhất trong làng eSports, tuy tính tình không tốt nhưng lại có vô số fan girls.

Nhìn giới thiệu vắn tắt về nhân vật và những lời tâng bốc dày đặc trên bách khoa Baidu, tôi hậm hực bĩu môi.

Tôi biết Chu Tồn là em trai nhưng không ngờ cậu lại là em trai nhỏ như vậy, bé hơn tôi tận 6 tuổi.

Trong lúc tôi đang thổn thức không ngừng, Chu Tồn vừa add WeChat đột nhiên nhắn cho tôi một tin.

[Chu Tồn: Chơi game cùng không?]

[Tôi: Hả???]

Giọng điệu khá là quen thuộc này làm tôi hơi ngơ ngơ.

[Chu Tồn: Bọn họ muốn kéo chị lên rank để xin lỗi.]

Xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì?

Xin lỗi vì đã làm phiền nhân dân tối qua ấy hả?

[Chu Tồn: Tối qua đã làm ầm ĩ đến chị.]

Quả nhiên là chuyện này.

Tôi vốn định từ chối nhưng sự kiện livestream mà người đại diện bảo mình nhận lại hiện lên trong đầu.

Tôi phải luyện chơi game vì sự kiện, vừa khéo hàng xóm lại là một đội tuyển thủ chuyên nghiệp.

Cái này quả là chở củi về rừng.

Tôi hơi rối rắm một chút rồi thoải mái đồng ý luôn.

[Tôi: Được, tôi tới ngay.]

Giáo viên miễn phí không học thì uổng~

Tôi hí ha hí hửng đi ra ngoài, đi đến nhà mấy người Chu Tồn. Tôi đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra.

Chu Tồn đứng ở ngưỡng cửa, mái tóc đen như mực rũ xuống trán, đôi mắt lạnh lùng thuần khiết khẽ hờ hững tôi.

Dường như cậu chờ đã lâu rồi.

“Vào đi.”

“Làm phiền rồi.”

Tôi đi vào theo cậu, phát hiện ra cách trang trí ở đây không phải phong cách nhà ở bình thường, mà giống như một loại căn cứ huấn luyện gì đó.

Tôi chưa kịp nhìn xung quanh một lúc thì mấy chàng trai trẻ tuổi đột nhiên chạy ra, cười hì hì chào hỏi tôi.

“Bảo sao hôm nay Tồn nhà mình đột nhiên lại tút tát thế, hóa ra là có nữ thần ghé chơi.”

“Xin chào nữ thần Diệp Nhiên, chúng tôi là ba của Chu Tồn.”

Chu Tồn lập tức lạnh giọng đáp lại: “Cút.”

Tôi: …

Đám thanh niên này sôi nổi thật, chẳng trách tiếng hát tối qua lại sốc tận óc đến như vậy.

Tôi lịch sự gật đầu, thực sự không thể nhịn được hỏi một câu.

“Mọi người biết tôi hả?”

Thật không ngờ, một nghệ sĩ flop lòi lìa như tôi lại nổi tiếng vậy sao?

Trong lúc tôi đang đắc chí, đám thanh niên kia càng cười gian hơn.

“Đại thần A nhà chúng tôi thường xem phim truyền hình của chị, đương nhiên chúng tôi cũng biết theo rồi.”

Tôi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Chu Tồn.

Cậu hơi bực bội nhìn đồng đội của mình, lại mở miệng ra mắng: “Bọn bây chán quá hay sao vậy?”

Trên mặt cậu hơi tỏ vẻ khó chịu, giống như xấu hổ khi bị chọc thủng bí mật nào đó.

Xem phim truyền hình của tôi?

Chẳng lẽ Chu Tồn đã biết tôi là ai từ trước?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play