Thỏ lặn quạ chìm, thời gian trôi qua như thoi đưa.
Khi ánh hoàng hôn lặn xuống phía tây, tiểu viện của nông gia cũng bắt đầu sáng lên ánh nến.
Vì không còn phòng nào để sắp xếp cho Chử Diệu, Thẩm Đường định nhường phòng của mình cho ông — cô vốn dĩ có thể ngủ tạm ở bất cứ đâu trong một đêm, ngày mai lại nghĩ cách. Tuy nhiên, Chử Diệu vừa gầy yếu lại là người lớn tuổi, bắt ông ngủ ở phòng ngoài hay hành lang thì thật không tiện — nhưng Chử Diệu không đồng ý, cuối cùng Kỳ Thiện bảo ông vào phòng ngủ chung với hắn, thế là mọi chuyện dừng lại ở đó.
Quyết định này khiến Thẩm Đường như trút được gánh nặng.
Sau khi dùng bữa tối do bà cụ mang đến, Chử Diệu mang theo những tâm tư khó tỏ, lặng lẽ ra sân hóng gió, tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Ông đi theo âm thanh đó, phát hiện một cái bóng cuộn tròn ở góc sân. Tiến đến gần mới nhận ra đó là Thẩm Đường, cô đang xắn tay áo rửa một chậu mơ xanh.
“Ngũ lang đang làm gì vậy?”
Thẩm Đường ngẩng đầu, thấy người đến là Chử Diệu thì đứng thẳng dậy, dùng nắm tay đấm nhẹ vào cái lưng vì cúi lâu nên mỏi nhừ, miệng thì đáp: “Ta đang rửa mơ xanh. Định làm chút mơ muối rồi ủ vài hũ rượu mơ. Chờ đến mùa đông khi tuyết trắng phủ đầy thành, vừa ngắm cảnh vừa nhâm nhi rượu.”
Chử Diệu nghe xong cúi đầu nhìn chậu mơ xanh, có quả nổi lên, có quả chìm xuống, rồi thở dài nói: “Phí phạm của trời, Ngũ lang sẽ hối hận đấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play