Câu nói của Thẩm Đường khiến bước chân của Chử Diệu khựng lại, nhưng rất nhanh ông lấy lại vẻ bình thản, nụ cười thoáng chút cay đắng trên gương mặt: “Con người sống trên đời, nhất định phải tin vào điều gì đó mới có thể tiếp tục sống được, hoặc tự an ủi rằng đây chỉ là ‘quân tử tàng khí vu thân, đãi thì nhi động’*.”
(*Câu "Quân tử tàng khí vu thân, đãi thì nhi động" là một câu nói trong triết lý Nho giáo. Câu này có nghĩa là: Người quân tử nên giữ kín tài năng của mình, không nhất thiết phải thể hiện ra bên ngoài, chỉ khi thời cơ đến mới hành động. Đây là cách thể hiện sự điềm tĩnh, kiên nhẫn và biết khiêm nhường trong việc sử dụng khả năng của bản thân, không nên nóng vội hay bộc lộ tài năng quá sớm khi chưa đúng lúc.)
Nếu không, sống thôi cũng quá khổ.
Từng ngày trôi qua, ông đều kiên trì vượt qua, tiêu hao không ít tâm huyết.
Từ khi bị tráo Văn Tâm một năm trước lễ đội mũ trưởng thành, trải qua bao lần bôn ba khắp chốn, đến nay đã mười lăm năm trôi qua rồi.
Thẩm Đường thở dài: “Nhưng như vậy thì khổ quá.”
Rõ ràng có thể không phải chịu đựng khổ sở đến mức này, thà rằng sống hết mình cho hiện tại, còn hơn bám víu vào một “lời tiên tri” không có chút căn cứ nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play