“Đầu phục Thập Ô rồi ư? Không thể nào...” Trong ấn tượng của Thẩm Đường, đám văn sĩ Văn Tâm này vẫn còn chút tiết tháo, đâu đến nỗi ra tay tàn sát đồng bào để mà giúp đỡ ngoại tộc. Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ suy nghĩ đó của nàng cũng chưa chắc đã đúng.
Trăm quốc giao tranh suốt gần hai trăm năm, nếu một người sống đủ lâu rồi thì cũng có thể đổi quốc tịch ít nhất hai lần. Trong bối cảnh xã hội khốn nạn như vậy, thì cho dù giới hạn có cứng rắn đến đâu cũng sẽ bị chiến tranh và hiện thực dày vò chà đạp. Theo như lời Khương Thắng kể, vị huynh đài tiêu tiền như nước kia tuy có tài, nhưng lại bị cái nghèo trói buộc nên chẳng thể phát huy được bản lĩnh, sống u uất thất bại đến mấy chục năm...
Hắn ta rất có khả năng đã được một vị huân quý nào đó của Thập Ô xem trọng nên mới ra tay giúp sức, nguyện trung thành với đối phương. Chuyện này chẳng liên quan gì đến lập trường hay chủng tộc cả.
Chỉ là: “Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.”
Thẩm Đường vừa nảy sinh ý nghĩ đó thì đã nghe Khương Thắng tiếp lời: “Không phải là không có khả năng, tiền của Thập Ô dễ lừa lắm.”
Thẩm Đường: “...”
Không có chút tiết tháo nào như vậy luôn á hả???

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play