Thẩm Đường thoáng ngạc nhiên nhìn ăn mày nhỏ.
Nàng vốn nghĩ với hành vi và lời nói trước đây của ăn mày nhỏ, chắc hẳn chưa từng được giáo dục đàng hoàng, chỉ vì sống lâu ngày ở đầu đường xó chợ, tai nghe mắt thấy mà học được cái thói "xuất khẩu thành thô". Nhưng từ thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn cùng hai câu nói vừa rồi của đứa trẻ, có vẻ nàng đã sai lầm.
“Chuyện vô lễ đụng chạm không đáng nhắc tới. Nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi, cô đơn khốn khổ, lại bị giam tận sáu ngày, chắc hẳn cũng đã nhớ đời rồi, cứ coi như chuyện này xong. Nhưng, ngươi nói ta báo thù rửa hận thay gia đình ngươi là sao?” Thẩm Đường giả bộ không hiểu, cố ý hỏi.
“Gia đình tiểu dân bị nhà họ Trương hãm hại...” Nói đến đây, đứa trẻ dừng lại một chút, nước mắt đã rưng rưng: “Nếu không có Thẩm quân, e rằng tiểu dân chết cũng không được thấy nhà bọn họ chịu quả báo... Vì thế trong mắt tiểu dân, Thẩm quân chính là ân nhân của gia đình tiểu dân.”
Thẩm Đường dịu giọng: “Đừng khóc, cứ từ từ nói.”
Nàng không phải người hay mềm lòng vì lòng thương hại, cũng không giỏi an ủi trẻ con. Nhưng để một đứa bé tội nghiệp vừa khóc vừa nói trước mặt mình, trong lòng nàng vẫn không thể nhẫn tâm. Nàng ra hiệu bằng ánh mắt, bảo viên tiểu lại mang một chiếc đệm tới để đứa trẻ ngồi xuống từ từ kể chuyện.
Đôi chân đứa trẻ bị tê cóng nghiêm trọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT