(*Câu gốc là nội cuốn, "nội cuốn" là một cách nói vui hoặc lóng, thường xuất hiện trong ngữ cảnh mô tả sự cạnh tranh khốc liệt, không lành mạnh hoặc làm việc quá mức trong nội bộ một tổ chức, nhóm người, hoặc môi trường làm việc.)
Thẩm Đường vừa đặt chân về đến trị sở, Kỳ Thiện đã không biết chui ra từ đâu, ánh mắt lia qua lia lại giữa nàng và Khang Thời. Nhìn vẻ mặt của hắn, cứ như đang nghĩ xem chủ công của mình vừa lăn lộn ở chuồng lợn nào về mà lại dơ bẩn đến mức này?
Kỳ Thiện thở dài tựa như vô cùng đau đớn: “Chủ công!”
Khang Thời nghe thấy giọng điệu này thì giật thót, bây giờ hắn sợ nhất là phải đối mặt với Kỳ Thiện. Thấy đối phương sải bước dài đi tới, mắt hắn giật liên hồi, vội vàng giải thích: “Nguyên Lương, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Thẩm Đường cũng vô thức nói theo bản năng: “Ta không có cưỡi lợn!”
Con lợn rừng to xác, ranh ma ấy, bình thường thỉnh thoảng Thẩm Đường nhớ đến thì mới ra chuồng lợn nhìn nó một cái. Mỗi lần nàng lẩm bẩm muốn làm thịt nó, nó lại chạy nhanh như chớp. Thẩm Đường nhìn nó là nhớ đến những kỷ niệm tươi đẹp từng trải qua cùng tiểu đồng bọn Địch Nhạc, thế là giữ nó lại đến giờ.
Không biết Tiếu Phương về quê đi đến đâu rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT