Hôm nay, Thiên Quân đến cung Thái Thần tìm Đế Quân từ sáng sớm.
Biết Đế Quân thanh tịnh, Thiên Quân xưa nay đều chẳng đến nhà gõ cửa phiền Đế Quân bao giờ, mà hôm nay làm vậy, thực là bất đắc dĩ.
Trong điện Ngọc Hợp, Thiên Quân bưng chén trà Đế Quân rót cho, dây dây thái dương thở dài: “Bản quân thực sự từng đắn đo, chuyện gió trăng thì mưa nắng thất thường, danh phong lưu nổi tiếng khắp bát hoang như nó, nếu để nó liên hôn với hoàng nữ của ba tộc còn lại, đừng nói là hai tộc kết giao thân mật, hai tộc không trở mặt thành thù thì bản quân đã muốn niệm một câu công đức vô lượng rồi, thế nên bản quân chưa từng nghĩ sẽ can thiệp chuyện hôn nhân của nó.”
Thiên Quân đang tán gẫu với Đế Quân về đứa con nhỏ của mình.
“Bản quân biết mắt nhìn người của nó cao, cao hơn nhiều so với hai người ca ca của nó. Tuy rằng mẫu hậu nó lo lắng mắt nhìn người cao quá như vậy sẽ không lấy nổi phi, nhưng bản quân cũng thấy chẳng hề gì, nó không lấy phi ngược lại càng giúp bản quân bớt lo hơn. Nhưng bản quân vạn vạn không ngờ rằng, tên nghịch tử này vậy mà lại dám chạy tới chỗ bản quân, nói, nói…” Nói đến đây, Thiên Quân lại bắt đầu thấy đau đầu, Ngài thở dài ra thành tiếng rồi dừng, giống như không biết phải tiếp tục nói sao mới phải.
Đế Quân uống trà, mặt tỏ vẻ hiếu kỳ: “Liên Tam rốt cuộc đã nói ra chuyện đại nghịch bất đạo gì mà khiến ngươi tức đến như vậy?”
Thiên Quân không khỏi hồi tưởng lại lời mà đứa con nhỏ nói với mình đêm qua khi đến điện Tuế Sinh thỉnh an mình: “Nhi thần cũng đã đến tuổi phải thành hôn rồi, lần này đến gặp phụ quân, chính là hi vọng phụ quân có thể làm chủ, thay nhi thần cầu hôn với Cô Dao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT