Nàng bước lên mấy bước, muốn tìm con thú trấn điện kia. Sâu trong tẩm điện đột nhiên phát ra nguồn sáng, theo đó là một âm thanh mát lạnh vang lên: “Ai?”
Đồng tử của Tổ thị co rút lại, nàng không ngờ trong điện lại có người, là ai? Cảnh giác đè nén trái tim hiếu kỳ, nàng theo bản năng muốn thối lui, nhưng người bên trong đã vén rèm xuất hiện. Theo ánh sáng của minh châu chiếu sáng cả đại điện, Tổ Thị đã nhìn rõ người đang đứng cạnh bình phong.
Nam nhân trẻ tuổi, thân thể cực cao, tóc dài xõa sau lưng, còn ướt, xuất hiện khi vừa mới tắm xong. Mày mắt nam nhân như tranh vẽ, lạnh nhạt nhìn nàng, người mặc trang phục thuần một màu trắng mà người bình thường sau khi trai giới tắm rửa xong mới mặc, dường như rất trang trọng, nhưng tà áo trước lỏng lẻo tản ra, lộ vẻ lười nhác, trên tay cầm một chiếc khăn bông, dường như đang muốn lau tóc, lại có vẻ tùy ý. Tám chữ “ráng chiều nhẹ trôi, phong lưu phóng khoáng” liền lóe lên trong đầu Tổ Thị, có điều chỉ là thoáng qua. Bởi vì không thể sử dụng pháp lực, nàng không thể phán đoán được người này thuộc tộc nào, cũng không thể phán đoán được chàng có nguy hiểm gì không.
Trong một phút dừng lại đó, nàng đã có quyết định. “Làm phiền quý nhân.” Nàng cúi đầu, khom người hành lễ, “Nô tỳ đi ngang qua điện An Thiện Na, nghe thấy trong điện phát ra tiếng động, thế nên vào xem,” Nàng hơi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi, “Quý nhân… Sao lại đi nhầm đến chỗ này? Điện An Thiện Na này là nơi ở cũ của Ma Tôn Thiếu Quán, vốn không đãi khách.”
Thanh niên tiện tay khép tà áo lại, cầm khăn bông vừa lau tóc, vừa bước đến ngồi xuống giường ngọc cạnh bên: “Bản quân không thích ở chung cung thất với người khác, điện này rộng rãi, vô cùng hợp ý bản quân.” Rồi nhìn nàng một cái, “Cô nương nếu chỉ vô tình đi qua, thì tiện tay giúp đỡ bản quân, xem như không biết việc này là được.”
Lời tuy rằng khách khí, nhưng trong khách khí có ý không cho bản phác, không cho nghi ngờ. Tổ Thị liền hiểu ra, thanh niên này lai lịch không vừa, không phải người mà nàng chỉ cần nhắc đến Thiếu Quán thì sẽ khuyên được chàng đi. Nhưng thú trấn điện đã ở ngay trước mặt, nàng cũng không thể rời đi, như vậy chỉ có thể nghĩ cách để tiếp tục ở trong điện này, chờ thời cơ hành động.
“Quý nhân nếu đã quyết ý ở lại đây nghỉ ngơi, nô tỳ cũng không dám phản bác,” Nàng hé đôi môi xinh, vờ như bản thân là một cung tỳ lão luyện, lại giỏi hiểu ý người, “Chỉ là… điện này đã lâu không có ai ở, giường ngọc còn chưa được chỉnh trang, thật là thất lễ, nếu quý nhân không chê, xin để nô tỳ giúp quý nhân trải lại vật dụng trên giường.” Nói xong nàng liền khẽ khom người, hai tay xếp lên nhau đặt ở bên hông, cúi thấp đầu, thoạt nhìn đích thực là một cung tỳ đã hiểu chuyện lại còn hiểu lễ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play