Cô Dao về đêm, vô cùng tĩnh lặng. Gió đêm như con chim lạc lối, thỉnh thoảng đâm sầm vào trong sơn động, vây cánh nó đi đến đâu, nơi đó đều lưu lại chút hương đêm xuân nhàn nhạt thanh mát, và hương hoa núi thơm nồng.
Động phủ vừa sâu vừa dài, đỉnh động khảm nhiều vỏ trai, quá nửa đều đang khép vỏ, chỉ lác đác vài cái đang mở ra, để lộ minh châu trong đó, góp chút ánh sáng cho không gian mênh mông thoáng đãng này.
Dưới ánh sáng yếu ớt, thứ hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất chính là chiếc lò luyện đan màu tím vàng giữa động, dưới bóng lò luyện đan có bày chiếc giường thủy tinh màu trắng được điêu khắc tinh mỹ, Tổ Thị nằm nghiêng một bên trên giường, một bên mặt gối lên cánh tay trắng nõn, trong cơn say ngủ, nàng mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó cũng là đêm. Trên trời không trăng, nhưng có ánh sáng, có điều ánh sáng đó mỏng manh, chỉ có thể giúp nàng thấy được mọi vật trong vòng một tấc.
Nàng ngồi trên một chiếc giường tháp thấp. Chiếc tháp đó vừa dài vừa rộng, gần đó có một khung cửa sổ tròn. Bên ngoài cửa sổ có một gốc cây lê, tựa như một gốc cây tuyết tựa mình bên khung cửa sổ. Có một nhành cây lách thân nghiêng mình, thò vào trong cửa sổ, đưa theo chút hương thơm. Sắc đêm thâm sâu dìu dịu, là khung cảnh đẹp. Nhưng nàng lại không có lòng thưởng thức, nàng xếp bằng ngồi trên chiếc giường thấp đó, toàn thân vô cùng đau đớn.
Rất khó nói là đau như thế nào, nếu phải hình dung, thì giống như có gió lốc càn quét trong thân thể. Trong gió lại chứa vô số cây kim dài. Gió muốn phá thân, đau đớn, kim dài xuyên thịt thấu xương, cũng đau đớn. Mà ngoài đau đớn khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong ấy, nàng còn thấy như thiêu đốt, dường như trong cơ thể có thật nhiều đốm lửa, bị gió lốc tàn sát thổi bừng, thế lửa hừng hực, muốn đốt nàng thành tro.
Nàng không chịu nổi phải giãy giụa, hi vọng bản thân có thể ngất đi, nàng không thể khống chế được cơn đau mà khẽ thở gấp, hơn nữa còn không thể tiếp tục duy trì tư thế ngồi xếp bằng, tê liệt trên chiếc giường thấp đó. Chính vào lúc này, có một đôi tay đỡ nàng dậy. Nàng không có sức xoay người, chỉ biết có người đang ngồi sau lưng nàng. Đôi bàn tay vừa mới đỡ nàng dậy đang đặt trên chiếc áo chẽn của nàng, không ngừng liên tục truyền một loại sức mạnh nào đó vào trong thân thể nàng. Vừa băng giá lại nhu hòa, giống như sức mạnh của nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT