Y theo cách nói của Thiên Bộ, vào thời hồng hoang, nếu một vị long quân dùng vảy ngược đi cầu thân, mà nữ tử được cầu thân nếu như đã nhận vảy rồng ấy, hơn nữa đêm đó còn ở cùng với long quân, vậy hai người đó xem như đã kết thành phu thê được đất trời chứng giám. Quá trình tuy rằng đơn giản, nhưng về mặt ý nghĩa cũng không khác gì với lễ thành hôn đầy đủ tam thư lục lễ của Thần tộc hay tam môi lục sính của phàm nhân ngày nay cả, mà bởi vì tục lệ cổ đó trang trọng có thừa, hơn nữa còn có thêm cảm giác lãng mạn thần bí, vô cùng hoàn mỹ.
Mà Quốc sư lấy tư cách là nhà mẹ của Quận chúa lại có chút ý kiến bất đồng. Quốc sư cảm thấy, Quận chúa đã là người phàm, những chuyện lớn giống như thành thân thế này, vẫn nên chiếu theo lễ nghi của người phàm mà làm. Tuy rằng tình hình trước mắt cho thấy tam môi lục lễ là không thể thực hiện được, nhưng tân lang tân nương chiếu theo nghi lễ của phàm nhân vẫn nên tránh mặt nhau ba ngày, hơn nữa sau đó còn phải để tân lang đến cửa rước tân nương, hai người cùng nhau bái lạy trời đất cao đường các kiểu, đây hoàn toàn là chuyện có thể làm được.
Chiều nay bốn người cùng nhau ngồi phẩm trà, Quốc sư liền nhân buổi trà chiều này đề cập đến kiến nghị không chín chắn đó, không ngờ Tam điện hạ còn chưa cất lời, Quận chúa đã giành lên tiếng trước. “Không cần phiền phức vậy đâu.” Nàng nói.
Quốc sư chú ý thấy Tam điện hạ liếc nhìn Quận chúa một cái, sau đó giống như hiểu ra chuyện gì nên nở nụ cười, có điều cũng không lên tiếng.
Quốc sư lại không hiểu được phản ứng của Quận chúa cũng như không hiểu được phản ứng của Tam điện hạ, tuy rằng có chút hồ đồ, nhưng vẫn nhớ ra bản thân phải kiên trì với chính kiến của mình: “Chuyện này có gì mà phiền phức chứ? Quận chúa dẫu sao cũng là thân ngàn vàng, chuyện cưới xin vẫn nên thận trọng mà làm mới đúng.” Quốc sư dốc lòng dốc sức khuyên bảo, “Chính vì cái gọi là lễ không bỏ, lễ nào có thể làm thì vẫn nên làm, ví dụ như để Quận chúa và Điện hạ tránh mặt ba ngày, cái này thực ra cũng rất có đạo lý mà.” Về việc rốt cuộc là có đạo lý gì, Quốc sư nhất thời không nghĩ được, vậy thì khỏi nói, chuyển hướng nhấn mạnh vấn đề quan trọng hơn với Thành Ngọc: “Nếu những lễ này không được bổ sung, trong mắt phàm nhân mà nói, Quận chúa người và Điện hạ căn bản vẫn chưa tính là đã thành thân, thế nên những lễ này không làm không được nhé!”
Nhưng Thành Ngọc dường như không bị cách nói này hù dọa, nàng chỉ cúi đầu nhìn chén trà suy nghĩ chốc lát, sau đó rất bình thản trả lời Quốc sư: “Vậy cứ xem như chúng tôi chưa thành thân là được, đợi bảy năm sau Liên Tam ca ca trở về tìm tôi, mới bổ sung những thứ lễ nghi này cũng không muộn, tôi đợi được mà.”
Quốc sư ngẩn người. Gã và Tam điện hạ cùng phe, gã đương nhiên không cố tình muốn tạo ra chướng ngại vật gì trên con đường cầu thân của Tam điện hạ, chẳng qua là tiên đế lúc xưa đối xử với gã không tệ, để Tam điện hạ quá dễ dàng lấy được con gái nhà họ Thành, khiến gã cảm thấy mình thật quá có lỗi với tiên đế, thế nên gã mới đưa ra đề nghị này, nhưng gã tuyệt nhiên chưa từng nghĩ đến việc dùng một hai câu nói làm thê tử đã đến tay Tam điện hạ bỏ chạy mất dạng. Cảm giác được Tam điện hạ vừa ném cho một cái nhìn băng lạnh qua đây, Quốc sư chợt thấy rùng mình, vội vã sửa chữa sai lầm: “Chuyện nghiêm túc như thành thân, sao lại không suy tính được chứ, haha.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play