Từ lúc vào cung tới nay, Thành Ngọc luôn xuống giường vào giờ Mão, sau khi rửa mặt chải đầu thì đến chỗ Thái hoàng thái hậu, hầu tổ mẫu ăn sáng. Nhưng hôm nay đã đến cuối giờ Mão rồi mà Thành Ngọc vẫn còn chưa dậy. Cung nữ vén màn dò xét, thấy quận chúa run rẩy cuộn mình trong chăn, miệng thì lẩm bẩm than lạnh, mặt lại đỏ bừng như bị lửa thiêu. Cung nữ sợ hãi, lập tức bẩm báo Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu nhanh chóng triệu Viện phán viện Thái Y đến chẩn bệnh.
Từng Viện phán viện Thái Y treo tơ chẩn mạch, cũng chỉ kết luận Quận chúa đêm qua bị nhiễm phong hàn. Nhưng cho dù thuốc thang ào ạt đưa tới, Thành Ngọc vẫn bị sốt cao không hạ, người thì càng lúc càng mơ hồ. Thái hoàng thái hậu sốt ruột lo lắng, lại nhớ đến mệnh cách của nàng, cho rằng bởi vì nàng ở trong cung quá lâu, không được linh khí trăm hoa nuôi dưỡng, nghĩ tình nàng bệnh nặng không tiện đi lại, liền hạ chỉ triệu Chu Cẩn và Lê Hưởng nhập cung, lại ra lệnh cho bọn họ chọn thêm mấy loại cây cây cỏ cỏ có linh khí trong lầu Thập Hoa dời vào cung, xem có trừ được bệnh cho Thành Ngọc không.
Chu Cẩn lĩnh chỉ, trong đám hoa hoa cỏ cỏ chọn lựa một hồi, liền chọn Diêu Hoàng và Tử Ưu Đàm mấy ngày trước vừa mới hóa thành hình người nói chuyện phiếm với mình vào cung.
Thành Ngọc một khi đã bệnh là bệnh liền nửa tháng, lúc vừa sinh bệnh, nhiều lúc mê man, ít khi thanh tỉnh. Lê Hưởng canh ở bên giường, giúp Thành Ngọc lau mồ hôi kéo chăn trải giường, rồi lại đút thuốc thay quần áo, bận tối mắt tối mũi. Chu Cẩn và Diêu Hoàng cùng Tử Ưu Đàm ba người đàn ông thì ở gian ngoài, cũng làm chút việc trong khả năng cho phép: lúc Thành Ngọc tỉnh lại thì hỏi thăm nàng chăn đắp có ấm không nước uống có nhiều không.
Bởi vì chẳng còn chuyện gì khác để làm, Chu Cẩn quyết đoán lấy về một cái mặt gương đồng cao ngang một người lớn đặt ở phòng ngoài, thi triển pháp thuật trên đó. Tình huống sau đó chính là Lê Hưởng một mình ở phòng trong chăm sóc Thành Ngọc, ba người bọn họ chen chúc ở phòng ngoài, mượn gương đồng để quan sát tình hình chiến trận thực tế của trận chiến Quý Đan ngoài xa ngàn dặm. Xem thì cứ xem đi, lại còn bày đặt phát biểu ý kiến, phát biểu ý kiến thì cũng thôi đi, ý kiến trái ngược nhau liền muốn cãi nhau ầm ĩ. Chu Cẩn trầm ổn hơn, cũng bao dung hơn, nhưng Diêu Hoàng và Tử Ưu Đàm không làm được, hai người bọn họ động một tí liền chửi bới đối phương. Dưới tình huống này, Thành Ngọc chín phần mười đều bị đánh thức, thấy Thành Ngọc tỉnh, ba người sẽ tạm đình chiến một khắc, an ủi Thành Ngọc, cách thức an ủi là căn dặn Lê Hưởng: “Đem thêm nước ấm tới đi.”
Lê Hưởng cảm thấy ba con người này đừng nói là kiếp này, kiếp sau và kiếp kiếp về sau ba đời ba kiếp cũng đừng hòng tìm được vợ.
Vào ngày thứ năm, Thành Ngọc đại khái đã có thể xuống giường đi lại. Lê Hưởng vốn dĩ cho rằng chuyện đầu tiên sau khi Thành Ngọc xuống giường chính là đem ba cái tên hoa yêu vô tích sự ngoài kia tống ra khỏi cửa, nhưng Thành Ngọc không làm. Nàng quấn một cái khăn choàng dầy, mặc áo lông cừu ngồi ở bên rèm cửa, thần sắc phức tạp chăm chú nhìn tình cảnh đang diễn ra trong gương đồng, đến khi nhìn ra trên đó là cái gì, liền mười phần kinh sợ không ngờ đám người Chu Cẩn có thể làm được chuyện này. Đứng đó một khắc, nàng liền tới nhập bọn luôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play