Nửa đêm canh ba, là thời khắc mọi âm thanh đều vắng lặng, Thành Ngọc ngồi bên cửa sổ, một quyển kinh màu vàng đặt trên đầu gối, trước mặt đặt một chậu than. Cửa sổ nửa mở ra, dưới mái hiên có treo một cái đèn lồng cung đình bằng da dê, trong ánh sáng mờ mờ có thể nhìn thấy tuyết đêm nhảy múa, mà quang cảnh xơ xác tiêu điều trong viện đều bị băng tuyết bao phủ, như ngọc tạo thành, không giống cảnh vật nhân gian.
Quyển kinh trên gối Thành Ngọc mở ra, chính là bản chép tay “Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh” được viết bằng chữ khải. Muốn tiêu tai cầu phúc thì chép kinh này. Từ lúc ở lại trong cung, Thành Ngọc đã chép được mười quyển, ba quyển đầu nàng trích máu ngón tay mà chép, nghe người ta nói lấy máu chép kinh, sở nguyện càng linh nghiệm. Nhưng chép đến cuốn thứ tư, nàng đã vì mất máu mà thường xuyên choáng váng, nên chỉ có thể đổi lại thành mực Kim Nê bình thường. Nhưng trước trận chiến cuối cùng giữa Đại Hi và Sương Thực trên lãnh thổ Quý Đan, nàng bất ngờ cảm thấy không yên lòng, quay lại trích máu tay tiếp tục chép kinh, quyển huyết kinh sáng nay mới vừa chép xong, lúc này đang đặt trên đùi nàng.
Thành Ngọc ngẩn người ngồi bên cửa sổ. Trong đêm khuya thanh vắng truyền đến âm thanh tuyết đọng đầu cành, khiến nàng bừng tỉnh. Nàng bắt đầu cúi xuống giở mấy trang kinh thư ra xem, tốc độ rất chậm, giống như đọc rất hứng thú, lật đến mấy trang nàng vì tinh thần bất ổn mà viết sai rồi viết lại, còn hơi dừng một chút, chăm chú nhìn thật lâu. Nhưng nàng không tiếp tục lật đến trang cuối cùng mà đem cả cuốn kinh lần thứ hai khép lại, vươn tay đem nó đến ngọn lửa trên bếp than.
Chuyện này nghĩ lại có chút buồn cười. Bỏ qua hai cuốn kinh đầu là ngụy trang giống như viết vì Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu, Hoàng Đế và cuộc chiến Quý Đan, tất cả những kinh thư nàng chép từ khi tiến cung đến nay, đều là vì an nguy của Liên Tam mà cầu thần linh ban phúc. Nhưng Liên Tam kỳ thực không cần những thứ này. Chàng là Thủy thần. Chàng không phải người phàm. Mấy cuộc chiến tranh như trò chơi của đám người phàm, cũng không thể khiến chàng bận tâm, cũng không khiến chàng lâm vào hiểm cảnh, dĩ nhiên, chàng không cần nàng cầu phúc cho chàng.
Những lời Yên Lan nói, nàng không tin hoàn toàn. Nàng xưa nay không hay tin người. Yên Lan nói nếu nàng không tin, có thể đi hỏi Quốc sư, quả thực, người thân cận với Liên Tam nhất chính là Quốc sư, bởi vậy nàng đạp tuyết đi bái phỏng Quốc sư.
Quốc sư tưởng rằng nàng đang muốn mượn thần thông của gã để hỏi quân tình Quý Đan và Sương Thực, như gặp phải đại địch, nhân lúc nàng còn chưa mở lời, đã chém đinh chặt sắt cự tuyệt nàng, nói quốc vận nhân gian tự có trời định, người tu đạo bọn họ chỉ có thể thuận theo ý trời; không thể dùng đạo pháp can thiệp, lấy đạo pháp để thu được quân tình ở xa ngàn dặm đã là can thiệp rồi, ắt bị trời phạt, khuyên Thành Ngọc đừng nghĩ tới nữa.
Đến khi Thành Ngọc nói rõ ý đồ của mình đến đây, Quốc sư hít một ngụm khí lạnh, ra vẻ thà bị trời phạt còn dễ chịu hơn, hay là gã chọn bị trời phạt được không. Thấy Thành Ngọc mặt mũi sa sầm không nói lời nào, Quốc sư trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Tối nay Tướng quân hẹn tôi bàn chuyện, những nghi vấn đó của Quận chúa, chắc nên tự hỏi Tướng quân thì hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play