Giữa mùa hè Kính Nguyên năm thứ tư, Hồng Ngọc Quận chúa của phủ Tĩnh An Vương từ Vãn Anh sơn trang ở Lệ Xuyên trở về kinh đô thành Bình An.

Bởi vì một đạo ý chỉ của Thái hoàng thái hậu đương triều, lệnh nàng đính hôn với vị tướng quân nào đó vừa mới thắng trận trở về, nên nàng liền tức khắc hồi kinh.

Hồng Ngọc Quận chúa – Thành Ngọc – từ nhỏ đã không nơi nương tựa, khi nàng sáu tuổi, thân phụ nàng là Tĩnh An Vương gia chiến tử sa trường, đã mất; thân mẫu nàng Tĩnh An Vương phi từ đó bệnh mãi không dứt, gắng gượng được nửa năm đến khi nàng bảy tuổi thì không gượng được nữa, cũng đi theo cha nàng. Từ lúc đó, cả vương phủ Tĩnh An rộng lớn chỉ còn lại một đứa con độc nhất là nàng.

Song thân mất sớm, Hồng Ngọc Quận chúa cũng hiểu chuyện sớm, vừa tiếp ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, nàng chưa từng giống như các tỷ muội công chúa của mình đi thám thính trước xem phò mã có hợp ý mình hay không. Nếu như không hợp ý, công chúa nào không được sủng thì khóc một trận, rồi gả; công chúa nào được sủng thì khóc một trận to hơn, rồi không gả, không những thế còn náo loạn hoàng cung đến gà bay chó chạy.

Hồng Ngọc Quận chúa Thành Ngọc, là một vị Quận chúa không khiến người ta phiền lòng, một là nàng không đi thám thính Quận mã trong truyền thuyết kia có hợp ý mình hay không, hai là không hề khóc. Một câu phản bác cũng không nói, chỉ mang theo một cái khung thêu rồi lập tức lên xe ngựa, vừa tâm bình khí hòa may áo cưới cho mình, vừa tính toán lịch trình, không hơn không kém một ngày đã về đến thành Bình An.

Kết quả là vừa vào thành mới biết, hôn ước này đã bị hủy rồi, người đưa tin đã sớm được phái đi khỏi Vương thành, có lẽ trên đường đã bỏ lỡ nhau.

Theo tin tức từ hoàng cung truyền ra, việc hủy hôn này, chính là bởi vì vị tướng quân được tứ hôn ấy chỉ tâm tâm niệm niệm Bắc Vệ chưa trừ, thẹn không dám thành gia, mà lời lẽ yêu nước, vì nước quên nhà của tướng quân đó khiến Thái hoàng thái hậu vô cùng cảm động, lập tức thuận theo ý của tướng quân kia, hủy bỏ hôn sự này.

Thị nữ của Thành Ngọc là Lê Hưởng tính tình nóng nảy, khi biết được nguyên nhân này, nộ khí xung thiên: “Bắc Vệ chưa trừ thẹn không dám thành gia? Chưa nói tới mấy năm gần đây Bắc Vệ binh cường mã tráng, chỉ tính trong mấy lần giao tranh, đôi bên lưỡng triều đều có được có mất, cho dù vào thời Thái Tông là lúc Bắc Vệ yếu kém nhất, chúng ta cùng lắm cũng chỉ cắm được chiến kỳ Đại Hi ở sông Ngọc Độ nơi Bắc Vệ! Hừ, gã này rõ ràng là không muốn lấy Quận chúa nhà ta nên tìm cớ mà thôi!” Lê Hưởng ứa nước mắt thở dài: “Quận chúa đã nhốt mình trên đỉnh lầu hai ngày hai đêm rồi, chắc chắn là không chịu được mối nhục này, lòng đau như cắt, nô tỳ thực sự thương thay cho Quận chúa.”

Đại tổng quản Chu Cẩn diện vô biểu tình kiểm tra dược liệu đang cầm trên tay: “Không cần lo lắng, mỗi ngày đưa tới ba bữa cơm đều ăn cho bằng sạch, ban đêm còn giật chuông đòi thêm bữa khuya nữa kìa.”

Lê Hưởng càng thêm mau nước mắt: “Thế mới biết thương tâm là chuyện hao tốn tâm sức cỡ nào, ăn nhiều như thế, chắc chắn là bởi vì Quận chúa đã hao rất nhiều tâm lực, hao rất nhiều tâm lực, chắc chắn bởi vì Quận chúa quá đau lòng, tôi đau lòng cho Quận chúa quá huhuhuhu~~~~”

Chu Cẩn dừng việc đang làm, nhìn nàng một hồi lâu, thốt ra một câu như thể rất khó tin: “Suy diễn cái kiểu này, không ngờ nghe cũng hợp lý đấy…”

Đỉnh lầu mà Lê Hưởng nhắc tới, chính là tòa lầu thêu của Hồng Ngọc Quận chúa tại vương đô, đỉnh lầu của lầu Thập Hoa.

Tòa lầu Thập Hoa này, chính là tòa lầu cao nhất kinh thành.

Mười tầng lầu cao, so với chín tầng Phật tháp của Quốc tự ở ngoại ô kinh thành vẫn còn cao hơn một đoạn, thế nhưng ngày đêm cửa đóng then cài, không ai biết được kiến trúc bên trong thế nào. Năm dài tháng rộng, bèn có thêm nhiều truyền thuyết.

Trong đó, truyền thuyết nổi tiếng nhất chính là, “Hoa thơm tươi đẹp nơi nào, tất thảy đều có nơi lầu Thập Hoa, cỏ lạ cây quý cũng đây, mỹ nhân trân bảo tích đầy ai hay.”

Thiên đường chốn nhân gian thì không dám nhận, nhưng nói tới kỳ hoa dị thảo, trân bảo giai nhân, lầu Thập Hoa thực sự không thiếu.

Tương truyền Hồng Ngọc Quận chúa vào năm một tuổi bị mắc bệnh lạ, thần y thiên hạ không ai cứu được, mắt thấy tiểu Quận chúa sắp mất đi tính mệnh, Tĩnh An Vương gia bất đắc dĩ đành cầu cứu Quốc sư.  Quốc sư kê ra một phương thuốc chỉ gồm mười bảy chữ: Xây cao lầu, tìm bách hoa, nuôi dưỡng Quận chúa mười lăm năm, bệnh kiếp sẽ giải. Tĩnh An Vương gia cầm phương thuốc này, vô cùng lo lắng chạy đến xin hoàng đế một đạo thánh chỉ, trong vòng ba tháng xây nên lầu Thập Hoa, tìm được trăm loài hoa quý, từ đó trở thành nơi tàng trữ kỳ hoa dị thảo.

Lại nói tới trân bảo. Trong số trăm loại hoa cỏ năm xưa Tĩnh An Vương gia đi khắp Đại Hi thu thập được, có hai gốc đã tu luyện thành hình, trong hoàng cung của hoàng đế còn tìm không ra thứ kỳ hoa dị thảo đã tu luyện thành hình như thế, tất nhiên có thể xem nó như trân bảo vô giá. Mà hai gốc hoa yêu đó, một gốc là cây Lê, chính là tỳ nữ Lê Hưởng của Thành Ngọc; gốc còn lại chính là một gốc hoa dâm bụt, chính là Đại tổng quản Chu Cẩn của lầu Thập Hoa, chuyên lo mọi việc lớn nhỏ trong ngoài.

Cuối cùng nói tới mỹ nhân, tuy rằng người có thể xem là người ở lầu Thập Hoa chỉ có mình Hồng Ngọc Quận chúa. Nhưng sắc đẹp của Hồng Ngọc Quận chúa, thường khiến cho đám hoa cỏ trong lầu tự thấy hổ thẹn, một người đẹp hơn trăm người, bởi vậy ai nấy trong lầu Thập Hoa đều nghiêm túc nhận thấy, truyền thuyết ngoài kia nói nơi này mỹ nữ rất nhiều, cũng không có chỗ nào vọng ngôn.

Hồng Ngọc Quận chúa một người đẹp hơn trăm người này vào sáng sớm ngày thứ ba mang theo đôi mắt gấu mèo đen, bước chân vô lực rời khỏi khuê phòng, Lê Hưởng canh giữ bên ngoài nhanh chóng bước lên nghênh đón, một mặt đau lòng lo lắng cho ngọc thể của Quận chúa, mặt khác nhịn không được mắng nhiếc: “Cái tên quỷ tướng quân đáng vứt đi đó đúng là có mắt không tròng, không có phúc phần được kết lương duyên cùng Quận chúa, đó là tổn thất của hắn, bất luận thế nào, người đau lòng tiều tụy không nên là Quận chúa, Quận chúa cần gì vì hắn mà tức giận tổn hại thân thể thế này chứ!”

Thành Ngọc lại không hề để tâm tới mấy lời này, gật gà gật gù đưa cho Lê Hưởng một cái bao vải màu xanh, ngáp một cái: “Đem tới phường Cẩm Tú, đây đang là lúc bọn họ cần dùng ngay.”

Lê Hưởng hé miệng bao ra xem, sợ hãi kêu một tiếng: “Cái này là đồ cưới của Ngài…”

Thành Ngọc vẫn còn đang ngáp, tay còn đang che miệng, khóe mắt vẫn còn lệ quang: “Em sửa mất hai ngày, mới sửa lại được thành kích cỡ nhỏ người như Thập Nhất Công chúa và kiểu hoa văn chị ta thích đó.” Mắt thấy Lê Hưởng vẫn còn ngơ ngác, nàng đành dằn cơn buồn ngủ lại mà giải thích: “Thập Nhất Công chúa tháng sau xuất giá rồi, tay nghề thêu thùa của chị ấy miễn cưỡng chỉ may được khăn hỉ, mà tay nghề trong cung thì chị ta lại không vừa ý, nghe nói sau đó chị ta có đến phường Cẩm Tú để đặt giá y, chỉ đích danh Tô tú nương phụ trách, nhưng gần đây mắt Tô tú nương không khỏe, trên dưới phường Cẩm Tú sốt ruột đến mức hỗn loạn rồi,” Nàng vươn tay nắm chặt bao vải trên tay Lê Hưởng, mắt lóe hào quang sáng rỡ: “Bọn họ đang cần gấp, chúng ta có thể ngồi không nâng giá, lừa bọn họ năm trăm vàng cũng không thành vấn đề.”

Lê Hưởng trầm mặc: “Nói như vậy… mấy ngày này Quận chúa người không phải đang đau lòng vì bị từ hôn ư?”

Thành Ngọc không ngáp nữa, sửng sốt một lát, lập tức tựa đầu vào khung cửa: “Đau lòng, đau lòng lắm chứ, sao lại không đau lòng được, vị tướng quân đó, ờ, cái vị… ờ… tướng quân…”

Lê Hưởng hờ hững nhắc nhở: “Tướng quân người ta họ Liên, là Liên Tướng quân.”

Thành Ngọc đờ người ra một lát: “Ừ, đúng rồi, Liên Tướng quân.” Nàng nói: “Liên tướng quân đúng là nam nhi nhiệt huyết, Bắc Vệ chưa trừ, thẹn không dám thành gia, chí hướng cao xa, thật mẫu mực, bỏ lỡ phu quân như vậy thật khiến người ta ôm hận một đời. Haiz, là em không có phần phúc đó.” Nói xong nàng ra sức thở dài một hơi y như thật, thở xong lại nhịn không được ngáp thêm một cái.

Lê Hưởng cảm thấy bản thân mình không còn gì để nói nữa.

 “Chuyện này thôi đừng nhắc nữa,” Quận chúa nhà nàng linh hoạt tìm lý do cho cái ngáp không hợp thời này: “Chị xem, chuyện đau lòng này, vừa nhắc tới đã khiến em chịu đựng không nổi muốn đi ôm hận một lát.” Nàng còn ngang nhiên nhân cơ hội này vịn ra một lý do chính đáng để được ngủ giữa ban ngày: “Buổi trưa không cần mang đồ ăn cho em, khi nào tỉnh, à, khi nào em nghĩ thông nỗi tiếc hận này rồi sẽ tự xuống tìm điểm tâm ăn.”

Vừa nói xong liền bước một chân vào phòng, nhưng dường như nghĩ tới chuyện gì, lại bước một chân ra, cố gắng mở to đôi mắt đẫm lệ vì buồn ngủ vô cùng, giơ một ngón tay lên nói với Lê Hưởng: “Chuyện vừa rồi, đừng khiến em thất vọng, năm trăm vàng, tuyệt đối không bớt một xu, hiểu không?”

Lê Hưởng: “…”

Lê Hưởng nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, bèn khiêm tốn cầu cứu Chu Cẩn vào giờ cơm trưa: “Quận chúa thế này là đau lòng đến mức hồ đồ hay vốn dĩ không hề đau lòng nhỉ?”

Chu Cẩn đang miệt mài chọn rau nấu canh củ cải hầm xương, nghe thế liền trợn tròn mắt: “Cô nghĩ sao?”

Lê Hưởng chống cằm suy tư: “Xem ra thì giống như không đau lòng chút nào vậy, ngay cả Liên Tướng quân họ gì còn không nhớ được, nhưng rõ ràng suốt dọc đường đi Ngài còn hào hứng may giá y như vậy cơ mà…”

Chu Cẩn tiếp tục vùi đầu nhặt rau: “Không cần đến chỗ bọn man di Bắc Vệ hòa thân, gả cho ai cũng đủ vui rồi.” Đại Hi lập triều hơn hai trăm năm, tính ra đã có hơn nửa số Công chúa, Quận chúa phải đi Bắc Vệ hòa thân, nhưng ai cũng đều mất lúc còn xuân sắc, hồn phách khó quay về.

Nghĩ đến điều này, Lê Hưởng lại thở dài một tiếng, bước đến giúp Chu Cẩn nhặt rau: “Nhưng chính bản thân Ngài lại nói, bở lỡ phu quân như Liên Tướng quân, chính là nuối tiếc cả đời của Ngài, tôi thực không biết lời này là tùy tiện nói ra hay là xuất phát từ tận đáy lòng, đây mới là chuyện khiến tôi suy tư…”

Chu Cẩn thâm trầm nhìn Lê Hưởng nói: “Nếu trong cung có ai đến hỏi thăm tình hình của Quận chúa, cô chỉ cần miêu tả càng thê lương càng tốt, Thái hoàng thái hậu hãy còn thương xót cho Quận chúa, khiến Thái hoàng thái hậu lấy làm hổ thẹn, sẽ bớt được một phần khả năng sau này gả Quận chúa đến nơi man tộc… Bỏ tay ra, cái đó không phải rau, đó là hành, hành mà ta rất thích ăn đó.”

Mỗi lần đến cuối tháng, Thành Ngọc đều cảm thấy bản thân là một vị Quận chúa mười phần bi thảm, bởi vì bạc Chu Cẩn phát cho nàng để tiêu xài mỗi tháng thật sự không chống đỡ nổi đến ngày cuối cùng của tháng đó. Trước đây cha mẹ vẫn còn, nàng đương nhiên là một Quận chúa không lo cơm ăn áo mặc, mãi đến khi song thân cưỡi hạc về trời, Thành Ngọc mơ màng nhớ lại, nàng cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp  không lo đến tiền bạc.

Nhưng tệ nhất chính là, một khi trên tay nàng có nhiều tiền, liền dễ dàng bị gạt, toàn bị người ta lừa vung một món tiền lớn mua những thứ đồ chơi dễ khiến Chu Cẩn nổi trận lôi đình.

Ví dụ như năm đó nàng mười hai tuổi, vô cùng hưng phấn vung hết năm nghìn bạc đem về một con ngựa một sừng. Nhưng mới đi được nửa đường, một sừng của con ngựa đó móc phải cây cối bên đường, vì thế rơi xuống tại chỗ luôn.

Lại lấy ví dụ khác vào năm nàng mười ba tuổi, nàng vung bảy nghìn bạc mua một hạt sen tương truyền là hạt sen nghìn năm trên đài sen của Phật tổ. Kết quả là ngày tiếp theo, hạt sen đó nảy mầm ngay trên bàn sách của nàng, Lê Hưởng đem hạt sen nảy mầm đó đặt vào trong chậu, nàng kích động trông chừng nó hết hai tháng, hai tháng sau có hẳn một bồn đậu phộng mọc lên.

Những lần bị lừa linh tinh vụn vặt khác càng không đếm xuể, có một thời gian hễ Chu Cẩn nhìn thấy nàng, ngón tay gõ bàn tính bất giác run lên.

Sau này, mà không có sau này nữa, Chu Cẩn cảm thấy cứ để mặc nàng tra tấn mình thế này cũng không giải quyết được gì, thế là không phát tiền cho nàng nữa.

Vì lẽ ấy, cuối năm mười ba tuổi, Thành Ngọc liền bắt đầu cực kỳ thận trọng suy nghĩ cách kiếm tiền, nghiền ngẫm hai tháng, phát hiện tiền dễ kiếm nhất chính là tiền của các công chúa chị em của nàng, từ ấy nàng quyết chí vươn lên.

Thời gian không phụ người có lòng, một năm sau, dựa vào thiên phú hơn người, trình độ thêu thùa cùng với trình độ phỏng theo bút tích của người khác viết hộ bài tập của Hồng Ngọc Quận chúa đã đạt tới mức cực kỳ tinh thâm, trở thành trợ thủ đắc lực của phường thêu đệ nhất vương đô, tức phường Cẩm Tú, và tổ chức phi pháp làm giùm bài tập đệ nhất vương đô, tức Vạn Ngôn Trai.

Từ khi hiểu rõ được đắng cay của cuộc đời, nàng không bị ai lừa tiền thêm lần nào nữa, ngược lại bản lĩnh lừa tiền người ta của nàng thì càng lúc càng được nâng cao.

Sau buổi trưa hôm nay, Lê Hưởng quả nhiên từ phường Cẩm Tú xách về năm trăm vàng sáng lấp lánh đặt xuống trước mặt nàng. Thành Ngọc vô cùng vui vẻ đếm một mạch từ một đến năm trăm, lại từ năm trăm đếm một mạch về một, đổ đầy vào túi tiền to mang theo bên người, lại đem phần còn lại bỏ trong một cái hộp gỗ nứt được ngụy trang cẩn thận nhét xuống gầm giường, tiếp tục lấy thêm hai tấm thảm cũ đậy lên.

Sau khi giấu nhẹm tiền của, Thành Ngọc nhanh chóng thay đổi cách ăn vận như một thiếu niên công tử, lẳng lặng xách theo một cái bao tải trùm lấy chậu hoa Diêu Hoàng trên bàn, hứng trí bừng bừng xách ra khỏi cửa.

Hôm nay Chu Cẩn phải đi tới hai mươi mấy cửa hàng xem sổ sách, Lê Hưởng mới vừa rồi lại bị nàng sai đi đến cửa hàng bánh ngọt xa tít tắp ở thành Tây mua điểm tâm, nàng chuồn ra khỏi lầu Thập Hoa mười hai vạn phần thuận lợi.

Nàng đến Gác Lâm Lang vừa vặn là lúc Từ ma ma dắt theo một mỹ kiều nương cùng với hai nữ tỳ xinh đẹp đang tiễn một thanh niên công tử xuống lầu, vị công tử đó và kiều nương kia chàng ôm thiếp, thiếp dựa chàng luyến tiếc không rời hoàn toàn không thèm đếm xỉa người xung quanh, lúc này, đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh của Từ ma ma lập tức nhận ra Thành Ngọc đang đứng dưới một táng liễu già.

Từ ma ma biết nàng đến, khuôn mặt già đã kinh càng thêm hỉ, mọi người xung quanh còn chưa có phản ứng, hai chân Từ ma ma đã lướt gió nhẹ nhàng bay tới trước mặt nàng, vừa Ngọc tiểu công tử thế này Ngọc tiểu công tử thế kia nhiệt tình mời gọi, vừa giống như sợ nàng nửa đường đổi ý quay đầu bỏ chạy mà khóa chặt cánh tay nàng kéo vào bên trong.

Thành Ngọc mơ hồ nghe thấy thanh niên công tử đằng sau như rít phải ngụm khí lạnh, hỏi mỹ kiều nương bên cạnh, ngữ điệu pha chút kích động: “Hắn, hắn, hắn, hắn, hắn chính là Ngọc tiểu công tử trong truyền thuyết?”

Thành Ngọc vừa bước vào trong lầu cùng Từ ma ma, vừa bất giác cảm khái về hồi ức trước đây vung bạc ở chốn trăng gió yên hoa mà trở thành một truyền kỳ.

Ngọc tiểu công tử quả thật là một truyền kỳ trong chốn lầu Tần quán Sở ở vương đô, nhắc tới cái tên Ngọc tiểu công tử, phàm là khách nhân có vài phần kiến thức ở chốn yên hoa đều biết.

Năm đó khi nàng mới được mười hai tuổi, tiện tay vung chín vạn bạc đổi lấy đêm đầu tiên của hoa khôi gác Lâm Lang là Hoa Phi Vụ, con số này đúng là tiền vô cổ nhân mà e rằng cũng là hậu vô lai giả [1]. Hơn nữa trước khi nàng vung ra con số này, giá đêm đầu tiên của hoa khôi trong tất cả chốn yên hoa thành Bình An, vẫn chỉ duy trì ổn định ở giá năm trăm lượng bạc thôi.

Ngọc tiểu công tử chỉ một lần vung tiền mà thành danh, tuy rằng số lần nàng đến chơi thanh lâu không nhiều bằng đám công tử nhà giàu khác, nhưng Ngọc tiểu công tử nàng lần nào xuống tay cũng đều rộng rãi, tùy tiện thưởng cho tiểu tỳ nữ mang điểm tâm cũng lên đến bảy tám trăm bạc, tương đương với giá khách bàn trên gọi cô nương qua đêm, nàng chính là một tay phá của khiến người ta yêu thích như vậy đấy.

Từ ma ma chỉ hận dưới tay mình không có cô nương nào có thể nhốt nàng ở gác Lâm Lang ngày ngày đốt bạc, mỗi đêm nằm mơ nghĩ đến việc này, không khỏi nuốt ngược máu vào tim, hận bản thân không thể sinh ra trễ hơn bốn mươi năm để đích thân ra trận.

Ôn lại chuyện cũ với Từ ma ma xong, lại cản thêm mấy cô gái nhỏ hâm mộ danh tiếng phá của của nàng mà chạy tới tự tiến cử, Thành Ngọc theo lối cũ lên đến lầu hai, rẽ vào phòng Hoa Phi Vụ.

Ngoài cửa phòng Hoa Phi Vụ có hai tiểu nha hoàn trông coi.

Thành Ngọc ngước mắt nhìn tiểu nha hoàn: “Không phải Từ ma ma đã phái người đến thông báo rồi sao? Sao không thấy cô nương của các người ra nghênh đón?”

Hai tiểu nha hoàn ấp a ấp úng: “Cô, cô nương cô ấy…”

Ngược lại là hoa Dạ Lạc Kim Tiền [2] vừa vặn đang nở trong cái chậu đặt trên bàn vuông đã tiếp lời: “Thược Dược vốn không biết Hoa Chủ tới đây, vừa rồi hai tiểu nha đầu này vào đây bẩm báo, không ngờ mới vừa tới cửa đã bị cô ấy ném cho cái nghiêng mực đuổi đi, tâm trạng của Thược Dược gần đây không tốt lắm đâu.”

Thành Ngọc đuổi hai tiểu nha hoàn kia đi, mở cái bao tải trên người ra, đặt Diêu Hoàng an ổn lên chiếc bàn vuông, tự rót cho chính mình một chén trà lạnh, kéo ghế ngồi xuống uống trà tám chuyện với Dạ Lạc Kim Tiền: “Haiz, ngươi nói đi, cô ấy lại vừa ý ai nhưng cầu mà không được chứ gì?”

Dạ Lạc Kim Tiền hào phóng run hết toàn bộ lá xanh trên người: “Hoa Chủ anh minh.”

Hoa Phi Vụ là một gốc cây Thược Dược, cũng giống như Chu Cẩn và Lê Hưởng, là hoa yêu có thể hóa thành hình người, bốn năm trước đến vương đô, muốn tìm tình yêu đích thực trong biển người. Kết quả nghe ngóng được từ chỗ của một phàm nhân, nói rằng ở trần gian này, nơi một cô gái có thể quang minh chính đại gặp gỡ nhiều chàng trai chỉ có mỗi thanh lâu.

Hoa Phi Vụ là yêu hoa ở nơi thâm sơn cùng cốc mới ra ngoài lần đầu, khi đó không biết thanh lâu là nơi như thế nào, nàng hỏi một người bán rau trên đường, người bán rau đó nhìn lên ngó xuống nàng chẵn hai mươi lần, rồi chỉ nàng đến gác Lâm Lang. Nàng chạy đến xem thử, chỉ cảm thấy bên trong có cực nhiều hoa hoa cô nương, ai nấy xem ra cũng đều xinh đẹp, nơi này xem ra cũng vừa vặn thích hợp với mình, liền làm đại làm càng bán mình vào đó với giá ba mươi lượng bạc.

Hoa Phi Vụ bước chân vào thanh lâu hàng đầu vương đô là Gác Lâm Lang, cảm thấy chính mình cũng xem như đã có nơi trao thân gửi phận. Người ở trên núi bọn họ, vừa bắt đầu đến định cư nơi đâu đều coi trọng chuyện bái kiến người đứng đầu ngọn núi, Hoa Phi Vụ cảm thấy có thể người đứng đầu thành này cũng coi trọng chuyện ấy, sau khi phí nhiều sức lực, không biết nghe được từ đâu, nói rằng hoa cỏ trong kinh thành đều do tòa lầu Thập Hoa cao mười tầng ở thành Bắc bảo hộ, nàng hưng phấn tìm một đêm trăng mờ gió chướng, mang theo ba mươi lượng bạc tiền bán thân chạy đến lầu Thập Hoa bái kiến thủ lĩnh.

Lúc đó trùng hợp là lúc vua của các loài hoa là Diêu Hoàng mười năm trước vì cứu Thành Ngọc mà ngủ say trong lầu Thập Hoa vừa tỉnh dậy, bộ dạng ngốc nghếch của Hoa Phi Vụ không ngờ lại dễ dàng khiến Diêu Hoàng cảm thấy rất hay, không biết mắc sai cái dây thần kinh nào mà để ý người ta, vì vậy xin Thành Ngọc khi nào có thời gian thì đến Gác Lâm Lang chuộc cái cô nương quê mùa ngốc nghếch này về.

Nhưng chắc vì Diêu Hoàng mới vừa tỉnh dậy, thần kinh vẫn chưa được tỉnh táo, mới đem cái chuyện này phó thác cho người mới mười hai tuổi đầu như Thành Ngọc.

Đối với Thành Ngọc khi đó mới mười hai tuổi mà nói thì, thanh lâu chỉ đơn giản là nơi không tiếp đãi khách nữ mà thôi. Mà trùng hợp xưa nay nàng lại yêu thích cưỡi ngựa bắn cung đá cầu, Lê Hưởng vì muốn giúp nàng thuận tiện hoạt động, thường ngày chuẩn bị cho nàng rất nhiều quần áo để cải trang thành công tử. Nàng tùy tiện mặc một bộ lên người rồi đi luôn. Vào đến Gác Lâm Lang, thấy nơi này phảng phất gió thơm, đèn hoa giăng khắp, giống như sắp có chuyện trọng đại gì, hiếu kỳ nổi lên, tiện tay chọn một hàng ghế ngồi xuống, dự tính khi nào xem náo nhiệt xong sẽ đi giúp Diêu Hoàng chuộc người.

Kết quả vừa uống được nửa chén trà, lại thấy Hoa Phi Vụ một thân áo đỏ bước lên từ phía sau đài cao trong tiếng nhạc dập dìu, nhảy xong một điệu, chúng nhân vây xem liền bắt đầu sục sôi khí thế hét giá, chẳng mấy chốc đã từ một trăm lượng bạc kêu lên ba trăm hai mươi lượng bạc.

Thành Ngọc nghĩ, à, hóa ra trong thanh lâu người ta chuộc người là chuộc như thế này đây.

Thành Ngọc lúc ấy vẫn còn là kẻ phá của chưa bị Chu Cẩn cắt hết tài quyền, kẻ phá của này mua một con ngựa già có cái chày gắn trên đỉnh đầu còn vung được tới năm nghìn lượng bạc. Nàng cảm thấy Hoa Phi Vụ là một yêu hoa mỹ lệ, hơn nữa còn là yêu hoa được vua của các loài hoa là Diêu Hoàng ở lầu Thập Hoa để mắt, sao trị giá chỉ có ba trăm năm mươi lượng bạc được?

Nàng vừa mở miệng đã đẩy giá lên đến bảy nghìn, cao gấp hai mươi lần giá vừa được đưa ra.

Bảy nghìn lượng bạc vừa nói ra miệng, trên đài dưới đài lập tức lặng phắt như tờ, ánh mắt của chúng nhân nhất tề đều hướng về phía nàng, khiến Thành Ngọc cảm thấy mông lung, một lúc lâu sau, nàng không chắc chắn lắm hỏi người xung quanh, “Vậy, vậy tám nghìn thì sao?”

Hoa Phi Vụ thực ra đối với mấy thứ như tiền bạc cũng không có ý niệm gì lớn lắm, chỉ là thấy sau khi Thành Ngọc ra giá tám nghìn, chúng nhân lại càng trầm mặc hơn, ánh mắt chằm chằm nhìn Thành Ngọc cũng càng trở nên sáng lóa, Hoa Phi Vụ cảm thấy nàng nên nói gì đó giải vây cho Thành Ngọc, nên ngẩng đầu ra vẻ thành thục hỏi nàng: “Người mang theo tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Thành Ngọc móc ngân phiếu ra đếm, trả lời: “Chín nghìn.”

Hoa Phi Vụ gật gật đầu: “Ừ, vậy thì lấy chín nghìn hoàn tất giao dịch đi, haha.”

Thành Ngọc chính là trong lúc mơ mơ hồ hồ thế này đem bạc mua lấy đêm đầu tiên của Hoa Phi vụ.

Vung chín nghìn bạc thành danh, gác Lâm Lang cũng vì chín nghìn bạc này mà nở mày nở mặt, tức thời vượt xa lầu Mộng Tiên cùng đứng hàng đệ nhất nhiều năm không phân thắng bại với mình, trở thành đệ nhất thanh lâu duy nhất trong thành Bình An. Ước nguyện nhiều năm của tú bà Từ ma ma có ngày thành sự thật, vui đến mức ngất xỉu ngay tại đương trường.

Trong bốn canh giờ Từ ma ma bất tỉnh nhân sự, Thành Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra rằng, chín ngàn bạc của nàng chẳng qua chỉ mua được mỗi đêm đầu của Hoa Phi Vụ, chứ không phải cả con người nàng. Bởi vì xưa nay nàng vẫn quen phá của, nên không cảm thấy có chút đau lòng nào, ngược lại nội tâm còn có thêm mấy phần vui sướng, chỉ thấy rằng hoa yêu được vua các loài hoa trong lầu Thập Hoa coi trọng, hẳn phải quý báu như vậy mới đúng.

Thế rồi lại hỏi xem muốn chuộc Hoa Phi Vụ ra thì còn cần thêm bao nhiêu tiền, Từ ma ma ngất xỉu tròn trĩnh một đêm mới vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghe ngóng thám thính được, chính là cái chuyện tiêu tiền như nước này của nàng, bèn dứt khoát ra giá mười vạn bạc. Thành Ngọc bùi ngùi cảm thấy cái giá này quả thực là mười phần thích hợp, nhưng xin lỗi, nàng không có nhiều bạc như thế trên người, thế nên dùng xong bữa sáng liền đi luôn.

Việc đã không thành, nhưng khi thấy Diêu Hoàng, Thành Ngọc cũng không chột dạ, không chút áy náy mà giải thích với hắn: “Mắt nhìn của anh tốt thật, để mắt ngay đến yêu tinh quý giá thế này, em mua được cô ấy một đêm, hai người nhúng thịt dê cùng nhau ăn lẩu, có điều hết tiền để mua tiếp đêm thứ hai rồi.”

Diêu Hoàng nghĩ đi nghĩ lại trăm lần vẫn chưa thông: “Ngốc nghếch như vậy thì quý giá chỗ nào? Tự nàng ấy bán mình vào thanh lâu cũng chỉ bán được có ba mươi lượng.”

Thành Ngọc liền thở dài một tiếng: “Từ lúc bị anh để mắt, tự nhiên quý giá hẳn lên rồi,” Đưa lên tám ngón tay: “Hôm nay đã thành chín nghìn bạc một đêm, vì mua được cô ấy, ngay cả tiền nhúng lẩu em cũng chẳng có đây này.”

Câu này bị Chu Cẩn và Lê Hưởng vừa từ điền trang trở về nghe thấy, Lê Hưởng trông thấy bàn tay Chu Cẩn lúc này đang run lên vì tức giận.

Sau đó Thành Ngọc bị Chu Cẩn nhốt lại lầu Thập Hoa chẵn mười ngày.

Nghiệt duyên giữa Thành Ngọc và Hoa Phi Vụ, Hoa Phi Vụ và Diêu Hoàng xảy ra như thế đấy.

————————

[1] Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: Người xưa chẳng có, người sau chưa từng. Nôm na là trước nay hay sau này cũng không có người như vậy.

[2] Dạ Lạc Kim Tiền (夜落金钱): Có tên khoa học là  Pentapetes phoenicea L., có tên tiếng Việt là hoa Tí Ngọ. Hình dạng, đặc tính có thể google cụm từ hoa tí ngọ để xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play