Cp: Tiêu Nhược Phong × Diệp Đỉnh Chi

⭕Diệp Đỉnh Chi không còn tình cảm với Dịch Vân Quân. 

_Truyện tự viết, văn phong dở tệ,đã được cảnh báo. 

_Mượn nhân vật từ live-action “ Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong ”

_Tính cách nhân vật thuộc về tôi.

_Tác giả : Mộ Vũ慕宇 ( Zũ đẹp traii )

________________________________________

Sau màn mở đầu ngày mới bằng sự kiện ấy thì Tiêu Nhược Phong và Diệp Đỉnh Chi cũng đã dùng xong cơm. Hôm nay, Tiêu Nhược Phong không cần thượng triều, do hắn đã dâng sớ xin được nghỉ ngơi 3 ngày. 

Sau bữa ăn, Diệp Đỉnh Chi muốn đi dạo để tiêu cơm, nên hai người đã ra hoa viên phủ dạo. Hoa viên trong phủ Lang Gia Vương thật sự rất đẹp, cây lá và hoa đều một hay Tiêu Nhược Phong chăm sóc kỹ lưỡng, nhìn vô cùng tao nhã. 

Hai người cứ dạo như vậy, khung cảnh yên bình này cứ như một bức tranh. 

Diệp Đỉnh Chi khi tự vẫn, y đã phân tán hết nội lực của bản thân, y hiện tại chỉ là một người bình thường, thậm chí còn yếu hơn, vì thế số nội lực Bách Lý Đông Quân truyền vào đều tự thoát ra ngoài. Bách Lý Đông Quân tay chạm vào vết thương ở cổ Diệp Đỉnh Chi hòng ngăn lại máu đang chảy ra kia. 

Dịch Vân Quân lại gần muốn được ôm Diệp Đỉnh Chi lần cuối nhưng bị Bách Lý Đông Quân ngăn lại. 

“ Tẩu tẩu, ta mong tẩu để Vân ca được yên, huynh ấy rơi vào kết quả như này chẳng phải do tỷ gây ra sao? ”

“ Đông Quân, ta... ”

Dịch Vân Quân dừng lại bước chân, trong lòng vô cùng bối rối. Lúc này, nước mắt nàng vẫn còn rơi, không thể ngưng lại được. 

Diệp Đỉnh Chi bỗng hướng nàng, nói :

“ Vân Quân, ta không trách nàng... ”

Nói xong câu này với nàng, thì y cũng trút hơi thở cuối cùng, không khí vỡ òa lần nữa... Ngay lúc này, Tiêu Nhược Phong vừa chạy đến, nhìn thấy y đã yên tĩnh nằm trong lòng của tiểu sư đệ, tâm hắn như chết lặng, hắn như mất hết sức lực quỳ thụp xuống đất. 

" Đỉnh Chi.. Ta đến trễ rồi... Xin lỗi đệ, ta không bảo vệ được đệ, Đỉnh Chi... " 

Giọng của Tiêu Nhược Phong rất nhỏ, chỉ mình hắn nghe được, nước mắt cứ rơi xuống hòa vào nền đất lạnh lẽo. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đi lại gần Diệp Đỉnh Chi. Hắn nói với Bách Lý Đông Quân rằng mình muốn được ôm y lần cuối, Bách Lý Đông Quân đã biết rõ tình cảm của tiểu sư huynh đối với Vân ca của mình, nên liền đồng ý. Tay Tiêu Nhược Phong run rẩy ôm chặt y vào lòng như muốn khảm y vào người mình. 

“ Đỉnh Chi, đệ biết không, thật ra ta rất thích đệ, là kiểu thích muốn thành một gia đình cùng đệ rồi cùng nhau sống đến già. ”

Im lặng một lát, hắn nói tiếp :

“ Từ lúc gặp đệ đi cùng Đông Bát, ta đã bị thu hút bởi đệ, trên người đệ tỏa ra nhiệt huyết thiếu niên đầy chí khí, sự tự do, đó cũng là thứ mà ta khao khát, ta cũng muốn được như đệ, được ngao du giang hồ, được tự do làm điều mình muốn. ”

Trong lúc Tiêu Nhược Phong mãi lo nói chuyện với Diệp Đỉnh Chi, dù người kia không thể trả lời hắn được nữa, thì nơi đây xuất hiện thêm hai người một nam một nữ. 

Nam Cung Xuân Thủy ngồi xổm xuống, vỗ vai hắn, nói :

“ Vương gia, ngươi nén bi thương, Diệp Đỉnh Chi y tự có số mệnh của mình... ”

Tiêu Nhược Phong quay lại nhìn nam tử tóc trắng trước mặt. Hắn biết chứ, mỗi người mỗi số mệnh, nhưng hắn vẫn cứ không cam tâm chấp nhận việc Đỉnh Chi cứ như vậy rời xa hắn mãi mãi. 

“ Chàng đó, đừng trêu hắn nữa, nếu còn không cứu, e rằng Diệp Đỉnh Chi sẽ thật sự đi gặp sư phụ của y đấy. ”

Lạc Thủy lên tiếng ngăn tướng công của nàng không tiếp tục trêu chọc vị "đồ đệ cũ" kia nữa. Còn Tiêu Nhược Phong khi nghe "sư phụ cũ" có thể cứu ái nhân thì hai mắt liền sáng lên, nhưng hai tay vẫn ôm chặt y. Vào lúc này đây, Nam Cung Xuân Thủy đã dựng kết giới để không ai làm phiền họ. 

“ Haizz, ta còn định trêu thêm vài câu nữa, nhưng nương tử đã lên tiếng, ta nhất định sẽ nghiêm túc. ”

Lạc Thủy cười cười với câu nói của Nam Cung Xuân Thủy. 

“ Sư phụ, xin người hãy cứu đệ ấy. ”

“ Sẽ cứu, sẽ cứu mà. Diệp Đỉnh Chi là đồ đệ duy nhất của một cố nhân, 'Lý Trường Sinh' nợ một lời hứa nhưng ông ta không còn nữa, nên đành để thư sinh này thay ông ấy thực hiện vậy. ”

Hai người hiện tại đang ngồi trong một đình viện nhỏ gần bờ hồ ở hoa viên. Vừa yên tĩnh vừa hữu tình. 

“ Đám người Nhị sư huynh rủ chúng ta đến gặp mặt cùng uống rượu, đệ đi không? ”

“ Đi chứ, đương nhiên đi rồi, cũng đã lâu chưa gặp họ. ”

Bỗng có một đứa trẻ chạy đến chỗ hai người họ đang nói chuyện. 

“ Phụ thân, nghĩa phụ, hai người chơi thả diều với An Thế đi, con muốn chơi thả diều. ”

Diệp An Thế năm nay đã tám tuổi, hoạt bát lanh lợi, ngoan ngoãn lại thông minh, dạy cái gì sẽ nhớ ngay cái đó, tuy còn nhỏ, nhưng văn võ đã thạo được kha khá. Trách sao được, ai bảo phụ thân thằng bé là Diệp Đỉnh Chi, còn nghĩa phụ lại là Tiêu Nhược Phong kia chứ. 

Ầy, nghe oai lắm đó!!! 

Thấy con trai ngoan muốn chơi thả diều, hai người cha liền đồng ý. Gia đình ba người thật hạnh phúc. 

Zũ  : Quaooo, không có chút mượt mà luôn, đỉnh =))) 

📍Nhắc lại, văn phong dở tệ

_ Cảm ơn các ái phi đã ghé thăm _

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play